Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XƯƠNG TRẮNG KHÔNG CẦN THÂM TÌNH CỎ RÁC - CHƯƠNG 2

Cập nhật lúc: 2024-10-04 08:39:30
Lượt xem: 619

3

Ca phẫu thuật của Hoàng Chi Chi kết thúc vào nửa đêm về sáng.

Không hiểu sao, tôi không đi theo t.h.i t.h.ể của mình, mà cứ quanh quẩn trong phạm vi 2 mét xung quanh Tiêu Ngọc.

Anh ta dường như đã hoàn toàn quên tôi, đợi ở phòng hồi sức 2 tiếng cho đến khi Hoàng Chi Chi tỉnh lại hoàn toàn mới cùng nhau về phòng bệnh.

Tiêu Ngọc tự tay bế Hoàng Chi Chi lên giường, lại kê thêm một cái gối cho cô ta, đợi y tá đến truyền dịch xong mới nhìn sang giường bệnh của tôi.

"Thẩm Hạ đâu?"

Y tá ngẩn người, hình như không ngờ anh ta lại bình tĩnh như vậy, cẩn thận lựa lời: "Nửa đêm đã được mẹ cô ấy đón về rồi ạ."

Tiêu Ngọc gật đầu không nói gì nữa.

Một lát sau, tôi thấy anh ta đi đến bên cửa sổ, mở điện thoại, giao diện liên lạc hiển thị "Vợ."

Anh ta có vẻ rất do dự, bàn tay với các khớp xương rõ ràng vừa định bấm xuống, thì phía sau truyền đến giọng nói của Hoàng Chi Chi.

Hoàng Chi Chi nũng nịu, mặt mày tái nhợt ngồi trên giường bệnh lo lắng mân mê ngón tay: "Tiêu Ngọc ca ca, hay là anh gọi điện cho chị ấy đi... Em tin chị ấy cũng không biết chỉ đẩy nhẹ một cái mà lại khiến em bị thương nặng như vậy."

Tiêu Ngọc nghe vậy khựng lại, liếc nhìn chân Hoàng Chi Chi, trong mắt lóe lên tia giận dữ, sau đó anh ta thoát khỏi giao diện liên lạc.

Anh ta đi đến bên giường Hoàng Chi Chi, xoa đầu cô ta, lại vô cùng dịu dàng:

"Không cần đâu, em bị thương nặng như vậy, không để cô ấy tự kiểm điểm vài ngày thì cô ấy sẽ không biết mình sai."

Hả?

Tôi suýt nữa thì bật cười.

Nếu không phải tôi không chạm được vào Tiêu Ngọc, tôi thật muốn xông lên đá anh ta vài cái.

Sai sai sai, tôi sai chỗ nào!

Tôi thấy Hoàng Chi Chi sắp bị xe máy tông vào, đẩy cô ta một cái là cứu mạng cô ta đấy!

Không thấy đầu tôi bị xe máy đập một cái chảy m.á.u não rồi sao?

Lúc đó tôi vì xuất huyết não nên không nhớ ra, bây giờ tôi ch..ết rồi thì cái gì cũng nhớ ra hết!

Nhưng nghĩ lại, tôi lại chán nản, lúc đó có nhớ ra cũng vô dụng, Tiêu Ngọc anh ta cũng sẽ không tin tôi.

Tiêu Ngọc túc trực ở phòng bệnh của Hoàng Chi Chi đến tận sáng hôm sau.

Mọi người khi thấy anh ta từ phòng bệnh của Hoàng Chi Chi đi ra chuẩn bị giao ban đều giật mình.

Sau một hồi nhìn nhau, bác sĩ nội trú thân thiết nhất với anh ta dè dặt lên tiếng: "Tiêu chủ nhiệm... Bạn gái anh... Anh không về xem sao ạ?"

Tiêu Ngọc phẩy tay tỏ vẻ khó chịu, hình như không muốn nghe người ta nhắc đến tôi: "Có xem hay không cũng chẳng sao, chuyện nhỏ thôi."

Tiêu Ngọc đã lên tiếng, người bên dưới cũng không dám nói gì thêm.

Tôi chỉ nghe thấy có nữ bác sĩ thực tập đi theo sau anh ta lẩm bẩm: "Không ngờ Tiêu chủ nhiệm lại là người nhẫn tâm như vậy."

Tôi cười lạnh bên cạnh, Tiêu Ngọc anh ta đâu phải người vô tình vô nghĩa.

Cho đến khi kiểm tra phòng đến phòng bệnh của Hoàng Chi Chi.

Tiêu Ngọc ngay cả lông mày cũng giãn ra: "Thay băng cho bệnh nhân này tôi tự làm, con gái con đứa không thể để lại sẹo."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://www.monkeyd.vn/xuong-trang-khong-can-tham-tinh-co-rac/chuong-2.html.]

Tôi nhìn cô gái vừa buôn chuyện kia, cô ta đã há hốc mồm.

Hiểu chưa, với Hoàng Chi Chi anh ta luôn khác biệt.

4

Mẹ gọi điện đến lúc Tiêu Ngọc đang gọt táo cho Hoàng Chi Chi.

Giọng mẹ qua điện thoại nghe vô cùng mệt mỏi, khiến tôi lo lắng không thôi.

"Tiêu Ngọc, con không đến xem Hạ Hạ sao?"

Tiêu Ngọc đặt con d.a.o xuống, giọng điệu cung kính hơn nhiều.

"Dì ơi, chân Chi Chi hiện tại còn đang gãy, con không đi được, dì..."

Giọng mẹ đột nhiên trở nên gay gắt: "Nó không đi được? Vậy con có biết Hạ Hạ có thai không! Nó mang thai con của con!"

Tiêu Ngọc trợn tròn mắt, bàn tay cầm điện thoại siết chặt, vừa định lên tiếng thì giọng mẹ lại nghẹn ngào:

"Thôi, tôi nói với con mấy lời này làm gì, dù sao người cũng không còn nữa... Tiêu Ngọc, con cứ ở bên Hoàng Chi Chi của con đi! Sau này chúng ta đừng qua lại nữa."

Mẹ nói xong liền cúp máy, tôi lại sốt ruột đến mức muốn chui vào trong điện thoại.

Tối qua tôi không biết mình rời khỏi bệnh viện thế nào, nhưng mẹ nhất định rất đau lòng.

Tôi ấn vào điện thoại của Tiêu Ngọc cố gắng gọi lại, nhưng chỉ có thể xuyên qua điện thoại hết lần này đến lần khác.

Linh hồn không có nước mắt.

Mẹ ơi, mẹ đừng khóc nữa, con ở ngay đây này, mẹ đừng lo lắng.

Tiêu Ngọc vẫn ngây người cầm điện thoại.

Tôi không nhịn được đ.ấ.m đá anh ta.

Tiêu Ngọc, anh là đồ vô dụng sao? Mau gọi lại cho mẹ tôi đi!

Mẹ tôi thế nào rồi, anh mau đi xem đi!

"Không còn nữa là sao?"

Tiêu Ngọc lẩm bẩm một mình rồi như chợt bừng tỉnh, lao ra khỏi phòng bệnh, đến văn phòng bác sĩ đập mạnh tay lên bàn trước mặt bác sĩ trực cấp cứu tôi tối qua, giọng nói run rẩy.

"Tiểu Lưu, tối qua cậu trực, vết thương của Thẩm Hạ là cậu xử lý phải không?"

Bác sĩ Lưu ngẩng đầu nhìn đôi mắt đỏ hoe của Tiêu Ngọc, ngẩn người: "Tiêu chủ nhiệm... Anh..."

"Tôi hỏi cậu cô ấy có bị sảy thai không!"

Giọng Tiêu Ngọc đột nhiên  mất bình tĩnh làm bác sĩ Lưu giật mình: "Tiêu chủ nhiệm, xin chia buồn, chúng tôi cũng là đến lúc cuối cùng mới biết bệnh nhân là phụ nữ có thai..."

Tiêu Ngọc lảo đảo lùi lại một bước như thể toàn thân mất hết sức lực. Đột nhiên cởi áo blouse trắng xoay người định đi ra ngoài.

Tôi không ngừng thúc giục bên cạnh anh ta.

Anh đi nhanh lên! Nhanh nữa lên!

Mau đi xem mẹ tôi thế nào rồi!

 

Loading...