Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

VÔ Ý NHẠ KINH HỒNG - 2

Cập nhật lúc: 2024-10-04 13:39:04
Lượt xem: 159

Khi ta bán hết hàng thêu thì trời đã tối, trời âm u, mưa phùn bắt đầu rơi.

 

Ta vừa chạy qua cầu Sư Tử thì thấy bóng dáng màu lam nhạt đang lững thững bước tới.

 

Tán dù nâng lên, đôi mắt sao của chàng chứa đựng màn mưa còn đậm hơn cảnh vật xung quanh.

 

Ta ngây người trong chốc lát, tán dù từ từ di chuyển che trên đầu ta.

 

Mặt ta ửng đỏ, "Lâm đại phu sao lại ở đây?"

 

"Tất nhiên là đến đưa dù cho cô nương."

 

Tán dù nghiêng đi, bờ vai rộng của chàng đã ướt sũng. Ta kéo nhẹ môi, "Ai lại đi đưa dù mà chỉ mang theo một chiếc?"

 

Lâm Thù Hiền cười hai tiếng, "Tiệm dược vừa bị phá, chỉ còn tìm được một cái dù, cô nương đành chịu khó vậy."

 

Chàng cười quá đẹp, ta không dám nhìn lâu, cúi đầu bước tiếp.

 

"Vừa rồi cô nương có thấy ai ra tay giúp đỡ không?"

 

Ta lắc đầu liên tục, "Chỉ mải xem náo nhiệt, không chú ý."

 

Ta căng thẳng, không biết chàng có nhìn ra gì không, nhưng rồi lại nghĩ, một thư sinh yếu đuối thì có thể biết được gì chứ.

 

Chàng lại nói: "Vương bà bà bảo rằng cô nương vốn đến Thanh Thủy trấn thăm người thân, nhưng khi đến nơi mới biết họ đã dọn đi, không còn nơi nương tựa nên đành ở lại?"

 

Ta gật đầu, "Trời đất bao la, bốn bể là nhà, Thanh Thủy trấn lại núi non hữu tình, con người lại đẹp, nên ta ở lại."

 

Người đẹp nhất Thanh Thủy trấn chính là Lâm Thù Hiền. Nếu không có chàng, e rằng núi sông cũng trở nên ảm đạm.

 

Trong cơn mưa phùn, những ngọn núi và ngôi làng xa xa đều phủ một lớp mờ ảo, thật thơ mộng.

 

Trong cảnh sắc mơ màng ấy, ta cùng Lâm Thù Hiền đi dưới một chiếc ô, lòng ta bỗng dưng đập nhanh hơn. Trong lúc bàng hoàng, ta chợt nghe Lâm Thù Hiền hỏi, "Nghe nói cô đi khắp nơi tìm người để thành thân?"

 

Ta vô thức bước hụt vào một vũng bùn, may mà Lâm Thù Hiền nhanh tay đỡ lấy ta. Ta ngẩng đầu lên, ánh mắt hai chúng ta giao nhau.

 

Nghĩ ngợi một chút, ta đáp: "Lâm đại phu, ta đã ngoài hai mươi, nếu ngài không đồng ý, ta đành phải tìm người khác."

 

Ánh mắt Lâm Thù Hiền hơi lấp lánh rồi dần tắt, bầu không khí trở nên căng thẳng.

 

May mắn thay, khi ngẩng lên, ta thấy mình đã đến bờ sông quanh thành. Ta chuẩn bị bước lên thuyền thì nghe tiếng thở hổn hển của Vương  bà  bà từ phía sau: "Bạch cô nương, Bạch cô nương đợi đã…"

"Bạch cô nương, lão thân vừa tìm được một nhà khá giả cho cô. Chính là công tử nhà họ Hứa ở phía đông thành, nghe nói cậu ta đã gặp cô ở đâu đó, khi vừa nghe tên cô, cậu ta lập tức đồng ý..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/vo-y-nha-kinh-hong/2.html.]

 

Ta thấy Lâm Thù Hiền chưa đi xa, liền kéo Vương bà bà lên thuyền: "Lên thuyền rồi nói tiếp."

 

***

 

Ngày hôm sau, khi ta ngồi thuyền ra ngoài, vừa tới bờ đã thấy Lâm Thù Hiền che ô đứng đợi. Trong làn mưa bụi mờ mờ, khuôn mặt trắng trẻo của chàng dường như hòa quyện với ánh sáng lung linh.

 

Ta đến tiệm thêu ở đầu cầu Sư Tử để giao hàng cho ông chủ. Không biết từ đâu, Lâm Thù Hiền bỗng xuất hiện, "Ông chủ Vương, ông biết rõ tay nghề của Bạch cô nương có giá trị thế nào. Bấy lâu nay ông cứ ép giá chỉ vì thấy cô ấy dễ dãi. Nghe nói tiệm Đoạn Ngọc mới mở đang cần những sản phẩm thêu tinh tế như thế này. Nếu ông còn ép giá, chúng tôi sẽ phải đổi nơi bán thôi."

 

Ông chủ Vương liếc mắt thấy Lâm Thù Hiền, có chút kính trọng, trán đổ mồ hôi, liền móc thêm vài đồng bạc vụn từ túi ra đưa cho ta, liên tục dặn dò ta không bán thêu cho ai khác.

 

Ta nắm lấy túi tiền bước ra ngoài, thấy Lâm Thù Hiền đang khoanh tay dựa vào cột cửa, cười: "Nhìn cô thông minh như thế, sao lại để ông chủ Vương bắt nạt?"

 

Ta cười đáp: "Ta sợ phiền, làm việc chỉ muốn tiện lợi. Từ lúc đến Thanh Thủy trấn, ta đã làm ăn với ông chủ Vương, không muốn đổi chỗ khác."

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

"Nhưng sao Lâm đại phu biết lâu nay ta bị ép giá?"

 

Lâm Thù Hiền nhẹ nhàng che miệng ho khẽ hai tiếng, "Người ra vào tiệm dược khá nhiều, nghe ngóng chuyện mới lạ cũng chẳng thiếu. Thanh Thủy trấn này không lớn, một nữ nhân với tài nghệ thêu giỏi như cô, người ta tự nhiên sẽ bàn tán."

 

Tài thêu giỏi, nghe có vẻ khoa trương. Ta nghĩ bụng, chắc dân làng truyền miệng cũng chẳng quá lời.

 

"Ông chủ Vương có ép giá thì cũng chỉ lần này thôi, vì sau khi lấy chồng, chắc gì phu quân ta còn muốn ta ra ngoài buôn bán nữa."

 

Ta cúi đầu, giọng mang chút buồn bã.

 

Khi đến bến thuyền, ta vừa định lên thuyền thì bỗng nghe Lâm Thù Hiền gọi: "Bạch Ý, nếu ta đồng ý thì sao?"

 

Ta quay đầu lại, thấy trong mắt Lâm Thù Hiền lóe lên một chút lo lắng. Ta không kìm được nụ cười khẽ nhếch lên: "Lâm đại phu, ngài đồng ý chuyện gì?"

 

Ta chặn lối lên thuyền, mấy người xung quanh cũng dừng lại nhìn chúng ta một cách nghiêm túc.

 

Lâm Thù Hiền đứng thẳng, mặt đỏ bừng: "Bạch Ý, ta… ta sẽ cưới nàng. Gả cho ta, đừng gả cho người khác."

 

***

 

Lễ cưới của ta và Lâm Thù Hiền tổ chức giản dị nhưng trang trọng.

 

Chàng không có thân nhân, chỉ mời một vị trưởng lão đức cao vọng trọng trong trấn chủ trì. Lễ vật có mười hai kiệu, trong đó quý giá nhất là viên dạ minh châu truyền đời mà chàng đích thân trao cho ta.

 

Chàng nổi tiếng trong trấn nên đám cưới rất đông người đến chúc mừng.

 

Loading...