Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tượng Thần Năm Đầu - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-10-03 12:43:28
Lượt xem: 609

Tôi mở tiệm xăm đã bảy tám năm, xăm qua hàng vạn hình nhưng chưa từng thấy hình xăm nào kỳ lạ như thế này.

 

Một bức tượng thần năm đầu quái dị sẽ được xăm lên bụng dưới của một cô gái, và người bỏ tiền thuê tôi xăm lại là một đại thiếu gia trong giới quyền quý Bắc Kinh.

 

“Hình và nguyên liệu đều dùng của tôi, anh chỉ cần thể hiện tay nghề của mình.”

 

Anh ta đặt một tấm séc 50 nghìn tệ trước mặt tôi.

 

Tôi không khỏi lộ vẻ vui mừng, vội gật đầu: “Ngài yên tâm, đảm bảo không sai một ly.”

 

“Xong việc còn thêm 50 nghìn. Đừng hỏi nhiều, nhớ kỹ, miệng không kín, mạng không dài.”

 

Bàn tay trắng trẻo của anh ta vỗ nhẹ lên tay tôi đang nắm chặt tấm séc.

 

Tôi ngẩn người, giữ nụ cười cứng ngắc trên mặt, ngẩng lên thì đúng lúc chạm phải ánh mắt của thiếu gia, nụ cười dịu dàng như gió xuân nhưng sát khí lại lạnh lẽo như mùa đông.

 

01.

 

Lúc đó, cô gái vén rèm cửa sau, nũng nịu nói: “A Uyên, sao còn chưa ra? Người ta đã làm sạch da rồi.”

 

Cô gái trẻ trung, trong sáng, trông không quá hai mươi tuổi, khí chất rất tri thức, rất cuốn hút.

 

Thiếu gia liền thu lại vẻ lạnh lùng trong mắt, trên môi nhếch lên một nụ cười dịu dàng.

 

“Nóng lòng rồi à? Anh ra ngay đây. Ngoan, nằm yên đi.”

 

Tôi vội cất tấm séc, rửa tay, khử trùng, rồi theo thiếu gia Trần Uyên bước ra ngoài.

 

Từ khi tôi nhận việc này, Trần Uyên đi theo tôi không rời nửa bước, ánh mắt của anh ta nhìn tôi khiến da đầu tôi tê dại.

 

02.

 

Cô gái tên là Tô Thanh Nha, đúng như tên gọi, làn da mềm mại, mịn màng và căng bóng, thuộc loại da tuyệt vời cho việc xăm hình.

 

Sau khi chuẩn bị da xong, vùng bụng dưới của cô càng trắng nõn và sáng rực, như một tờ giấy Tuyên cao cấp, khiến người ta phải trầm trồ.

 

Theo thỏa thuận, tất cả các nguyên liệu và dụng cụ dùng để xăm đều phải do Trần Uyên chuẩn bị, nhưng những thứ này hoàn toàn khác với những gì tôi thường dùng.

 

Đầu tiên là về dụng cụ, nó mang đậm phong cách kỳ bí của một vùng đất xa xôi, vừa huyền bí vừa quái dị, chất liệu thì không nhận ra được là gì, nhưng cầm lên lại rất đầm tay.

 

Từ keo in chuyển, mực xăm, đến cả thứ đơn giản như vaseline cũng có một mùi ngọt ngào lạ lùng, thoang thoảng mùi tanh.

 

Bức tượng thần có năm đầu, mỗi đầu tuy có nét tương đồng nhưng đều khác biệt: có đầu già, đầu trẻ, đầu đẹp đẽ, đầu thô kệch, tất cả đều nhắm mắt.

 

Trong giới xăm mình có câu khẩu quyết: "Xăm hổ không xuống núi, xăm rồng không qua vai, Quan m nhắm mắt không cứu người, Quan Công mở mắt ắt g.i.ế.c người."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tuong-than-nam-dau/chuong-1.html.]

 

Tôi thở phào nhẹ nhõm trong lòng, bức tượng thần này quá kỳ lạ, nhắm mắt như thế là tốt rồi, nếu mở mắt ra thì chẳng phải chuyện hay ho.

 

Trong suốt quá trình xăm, cô gái không thể nói chuyện, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt oán trách nhìn Trần Uyên. Trần Uyên mỗi lần như thế đều yêu chiều xoa đầu cô, nhẹ nhàng an ủi, hai người trông vô cùng ân ái.

 

Dù cảm thấy có điều gì đó bất thường, nhưng nghĩ rằng Trần Uyên yêu cô gái này đến vậy, chắc hẳn sẽ không làm hại cô ta, tôi liền tập trung vào công việc xăm.

 

Hình xăm tuy không lớn, nhưng việc tô màu khá phức tạp, mỗi đầu của bức tượng thần lại có một màu sắc khác nhau. Tôi đã dành cả buổi chiều, cho đến tận chập tối mới hoàn thành.

 

Cuối cùng, tôi dán màng bảo vệ lên hình xăm và dặn dò một số điều cần lưu ý, kiêng kỵ.

 

Trần Uyên xem qua kết quả, hài lòng gật đầu.

 

Nhìn theo bóng dáng hai người họ ôm nhau rời đi, tôi thở phào nhẹ nhõm.

 

Cứ tưởng mọi chuyện kết thúc tại đây, nhưng không ngờ những gì xảy ra sau đó còn vượt xa sự tưởng tượng của tôi.

 

03

 

Tối hôm xăm hình cho cô gái xong, sư thúc của tôi, lão Mặc, đã tìm đến.

 

Ông ta từng là thợ xăm riêng của thiếu gia Trần Uyên, chuyên xăm cho những người phụ nữ của thiếu gia.

 

Phụ nữ bên cạnh Trần Uyên nhiều không đếm xuể, thay đổi như đèn kéo quân, theo lời lão Mặc thì mỗi người đều có một hình xăm riêng biệt của mình.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

"Nếu không phải dạo gần đây ta uống nhiều rượu quá khiến tay run rẩy, thì công việc này chẳng đến lượt cậu đâu."

 

Tôi vội pha trà, rót mời ông ta, gật đầu tán thành.

 

"Nhớ đấy, miệng phải kín. Sau này còn nhiều cơ hội kiếm tiền cho cậu."

 

Nhân cơ hội, tôi hỏi lão Mặc về hình xăm chiều nay, thứ trông có vẻ tà môn kỳ lạ.

 

Lão Mặc ngớ người một chút rồi đáp: "Gọi tài lộc thôi. Đừng hỏi nhiều, cứ xăm là được. Thiếu gia không thích kẻ tò mò đâu."

 

Tuy nhiên, những chuyện xảy ra sau đó đã chứng minh rõ ràng rằng nó không đơn giản chỉ là để cầu tài lộc.

 

04

 

Khoảng hai tháng sau, vào một buổi chiều, trời mưa lất phất, bầu trời đen kịt thỉnh thoảng lóe lên vài tia chớp, mặt đường ẩm ướt, người qua lại thưa thớt. Tôi đang chuẩn bị đóng cửa tiệm.

 

Vừa định kéo cửa xuống thì thấy một gương mặt trắng bệch áp sát vào tấm kính, khiến tôi giật mình hét lên một tiếng.

 

Gương mặt ấy nhìn tôi, chậm rãi nở một nụ cười âm u lạnh lẽo.

 

Loading...