Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TỔNG GIÁM ĐỐC CÓ ĐUÔI TRẮNG TO BỰ - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-09-16 01:58:46
Lượt xem: 944

Tôi đứng dậy, vừa định bước vào, liền thấy Lâm Linh dịch người sang một bên, che kín khe cửa.

Anh ta nói với Tư Mộ: "Tôi đến chịu c.h.ế.t thì sao? Nếu anh muốn g.i.ế.c tôi, tốt nhất nên nhanh chóng giải quyết. Nếu không... để Tiểu Linh Đang nhìn thấy tôi, biết đâu cô ấy lại nhớ nhung tình cũ, muốn ly hôn với anh thì sao.”

"Dù sao, thời gian tôi và cô ấy bên nhau cũng đã mười lăm năm rồi~"

Giọng điệu của Lâm Linh càng thêm khiêu khích.

Mắt Tư Mộ đỏ ngầu, răng nanh dần dần sắc nhọn và dài ra, giọng nói xen lẫn tiếng gầm gừ của động vật, phát âm không rõ ràng lắm.

"Anh muốn chết!!" Tư Mộ gầm lên giận dữ.

Giây tiếp theo,

Tôi nhìn thấy nguyên hình của Tư Mộ.

27.

Toàn thân trắng muốt, là loài mèo cao bằng người, đồng tử màu bạc nhạt, răng nanh sắc nhọn, chiếc đuôi lông xù lắc lư phía sau.

Giống báo.

Một con báo trắng thuần chủng, loài đột biến, lông đuôi dài và mềm hơn so với những con báo khác.

Đôi tai dựng đứng khiến con báo trắng càng thêm hung dữ.

Tôi ngây người nhìn, quan sát qua khe cửa.

Không phải chuột bạch.

Cũng không phải mèo.

Mà là báo trắng.

Mạnh mẽ, hung dữ, độc nhất vô nhị.

Lâm Linh vẫn không chịu buông tha: "Chậc chậc chậc, hung dữ như vậy, trước mặt Tiểu Linh Đang lại giả vờ vô hại, đáng thương, anh lừa cô ấy thật thảm hại!”

"Anh nói xem, bây giờ cô ấy biết anh là một con báo đột biến gớm ghiếc, còn giả vờ đáng thương trước mặt cô ấy, liệu cô ấy có hận c.h.ế.t anh không?"

Gầm——

Con báo trắng lao tới dữ tợn, sát khí đằng đằng!!

Lâm Linh nhanh nhẹn né tránh.

Nhưng rốt cuộc vẫn không thể địch lại thân hình to lớn của Tư Mộ và thân thủ linh hoạt của loài mèo, bị móng vuốt sắc nhọn của anh ấy đè chặt xuống đất.

Lâm Linh không dám biến về nguyên hình, như vậy sẽ khiến anh ta trông càng nhỏ bé, c.h.ế.t càng thảm.

Tư Mộ gầm gừ về phía anh ta, há to miệng đầy máu.

"Phương Tiểu Linh, em vẫn còn đứng ngoài xem, thật sự muốn thấy tôi c.h.ế.t sao?" Lâm Linh cố gắng nghiêng đầu, hét lên với tôi ở ngoài cửa.

Con báo trắng đột nhiên cứng đờ, nó nghiêng đầu, nhìn về phía cửa.

28.

Tôi bình tĩnh mở cửa, đóng cửa, khóa cửa.

Sau đó chậm rãi đi đến bên cạnh con báo trắng và Lâm Linh.

Tôi đứng cạnh con báo trắng còn cao hơn cả tôi, không hề cảm thấy sợ hãi chút nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tong-giam-doc-co-duoi-trang-to-bu/chuong-8.html.]

Đây là Tư Mộ.

Bộ lông trắng mềm mại, sạch sẽ, đôi mắt bạc xinh đẹp và chiếc đuôi trắng to xù.

Rất ngầu, rất đáng yêu.

Con báo trắng định bước xuống khỏi người Lâm Linh, tôi kiễng chân lên, sờ đầu nó, dịu dàng nói: "Không sao, anh muốn làm gì thì làm, g.i.ế.c anh ta cũng được."

"Phương Tiểu Linh!" Lâm Linh tức giận hét lên, "Anh ta lừa em! Anh ta giả vờ đáng thương! Em đã thấy rồi đấy, anh ta là một con báo dữ tợn nguy hiểm!"

Anan

Tôi không nhịn được nữa, giơ chân đá vào người Lâm Linh.

Không hề nương tay.

Người đàn ông dưới đất kêu đau.

Tôi ôm lấy con báo trắng ấm áp: "Đừng nghe anh ta nói bậy, anh là chú báo trắng ngoan ngoãn, đáng yêu."

Con báo trắng không dám động đậy, ngay cả hơi thở cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Tôi vùi đầu vào cổ nó, mắt cay cay.

Nói khẽ: "Xin lỗi, là em lừa anh."

Tư Mộ nói đúng, là tôi lừa anh ấy.

Tôi đã nói rằng tôi sẽ nuôi anh ấy, từ rất lâu, rất lâu rồi.

Nhưng tôi đã quên mất.

29.

Năm tôi sáu tuổi, cha mẹ tôi vẫn còn sống.

Trên núi sau nhà có một chú mèo trắng tinh, nó luôn bị thương, bộ lông trắng nhuốm đầy máu, đôi mắt bạc trông thật đáng thương.

Tôi phát hiện ra nó trong một hang động, chú mèo nhỏ đang hấp hối cố gắng mở to mắt nhìn tôi.

"Em là mèo con sao?

"Hay là cún con?"

Tôi nhìn cái đuôi xù xù của nó.

Chú mèo rất nhỏ, tôi bế nó trong lòng bàn tay, lén lút cho nó uống sữa ăn sáng của mình.

Tôi nói với mẹ rằng tôi muốn nuôi nó.

Khi tôi chuẩn bị mang chú mèo về nhà, nó đã biến mất khỏi hang động.

Một thời gian sau, nó lại mang theo vết thương đến hang động.

Chú mèo nhỏ chui vào lòng tôi, tôi khẽ hỏi nó: "Em về nhà với chị được không?"

Cái đầu nhỏ của chú mèo lắc lư trong lòng tôi.

——

Chú mèo trắng lớn chậm hơn những chú mèo bình thường khác.

Hai năm sau, cha mẹ tôi qua đời, tôi cũng chỉ thỉnh thoảng mới gặp lại chú mèo trắng.

Nó đã lớn hơn một chút, tôi vào rừng tìm nó.

Đôi khi nó sẽ mang thịt rừng đến cho tôi, thỏ, gà rừng, đủ cả.

Loading...