Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Cùng Bạn Thân Gả Vào Hào Môn - Chương 9-11

Cập nhật lúc: 2024-09-12 05:38:36
Lượt xem: 6,404

9

Ôn Nhan thực sự có thai.

Vô tình nhận kịch bản tiểu kiều thê mang thai bỏ trốn.

Tôi cầm tờ phiếu khám bệnh, an ủi cô ấy.

"Nếu cậu muốn sinh, chúng ta sẽ cùng nhau nuôi."

Ôn Nhan ôm lấy chân, vẻ mặt vẫn còn hơi hoảng hốt.

"Có khả năng nào, cậu cầm nhầm phiếu khám bệnh không?"

Tôi nhìn dòng chữ "Ôn Nhan" rõ mồn một trên tờ phiếu, im lặng xé nó đi.

"Cũng không phải là không có khả năng."

...

Ôn Nhan đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, tuy chưa nghĩ kỹ có nên giữ lại đứa bé này hay không.

Nhưng đã chấp nhận sự thật mình có thai.

Cô ấy hất mái tóc dài, tràn đầy năng lượng trở lại.

"Đi thôi!"

"Đi đâu?"

Tôi đột ngột đứng dậy, trước mắt tối sầm lại rồi ngồi phịch xuống.

"Chờ chút, đứng dậy đột ngột quá, hình như chân mình bị tê rồi."

Ôn Nhan vừa cười vừa quay lại đỡ tôi, "Sao cậu lại..."

Lời cô ấy nói đột nhiên dừng lại, ngay cả nụ cười trên mặt cũng cứng đờ.

Tôi quay lại, nhìn theo ánh mắt của Ôn Nhan về phía đối diện hành lang.

Một bóng dáng quen thuộc đứng đó, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Ôn Nhan.

Đợi chúng tôi định thần lại, Lục Quan Nam đã đi đến trước mặt chúng tôi.

Anh ấy liếc nhìn tờ phiếu khám bệnh trên tay tôi, nhíu mày nhìn Ôn Nhan, "Em thấy khó chịu ở đâu?"

Anh ấy không hỏi tại sao chúng tôi lại ở đây.

Cũng chỉ cần một cái liếc mắt đã nhận ra tình trạng của Ôn Nhan không ổn.

Tôi không lên tiếng, tôi định đợi Ôn Nhan giải thích trước.

Tôi phụ trách ứng biến tùy cơ.

Ôn Nhan đang định thuận miệng nói ra một triệu chứng nào đó, thì có một bác gái đi ngang qua nghe thấy, giành nói trước: "Đây là khoa phụ sản, vợ của cháu chắc là có tin vui rồi."

Bác gái tốt bụng đi ngang qua đã trực tiếp vạch trần sự thật.

Ôn Nhan vội vàng xua tay, "Không phải em, em đi cùng Vy Vy."

Lục Quan Nam nghi ngờ nhìn về phía tôi, tôi đành cắn răng gật đầu.

"Đúng là em thấy không khỏe, đến bệnh viện kiểm tra."

Lục Quan Nam lại nhìn tờ phiếu khám bệnh trên tay tôi.

Thị lực tuyệt vời giúp anh ấy nhìn rõ kết quả khám bệnh.

"Em có thai rồi?"

10

Lúc này mà còn chối quanh co cũng không được nữa rồi.

Để che chắn cho Ôn Nhan, tôi đành ngậm ngùi thừa nhận.

"Vâng, em có thai rồi."

Đôi mắt sâu thẳm của Lục Quan Nam lại quét qua tôi một lượt. Sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Lục Triều Bắc.

Một lúc lâu sau, Lục Triều Bắc đến.

Anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi, "Em có thai rồi?"

Ôn Nhan siết c.h.ặ.t t.a.y tôi.

Tôi gật đầu, "Có thai rồi."

Sắc mặt Lục Triều Bắc thoáng chốc trống rỗng.

Mở miệng, định nói gì đó. Nhưng lại cứng rắn nuốt xuống.

Anh ấy xoay người tại chỗ hai vòng, mới cẩn thận lựa lời hỏi.

"Đứa bé là con của anh?"

Tôi suy nghĩ một chút, "Cũng có thể không phải con của anh. Chúng ta không phải đã ly hôn rồi sao?"

Nhắc đến ly hôn, sắc mặt hai anh em nhà họ Lục lập tức trở nên khó coi.

Thấy tình hình không ổn, tôi kéo Ôn Nhan chuẩn bị rời đi.

Vừa đi được hai bước, Lục phu nhân xuất hiện.

Bà ấy kích động ra mặt, kéo tôi lại nhìn đi nhìn lại.

"Gầy đi rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-cung-ban-than-ga-vao-hao-mon/chuong-9-11.html.]

"Một lát về nhà, mẹ sẽ bảo dì Vương hầm canh gà cho con bồi bổ."

Chuyện hình như lớn rồi...

Lục phu nhân lấy tờ báo cáo kiểm tra từ tay tôi, vẻ mặt kinh ngạc.

"Hơn 8 tuần rồi, vậy chẳng phải là mới mang thai không lâu sau khi Triều Bắc tỉnh lại sao?"

Nghe vậy, mọi người theo bản năng nhìn về phía Lục Triều Bắc.

Cả khuôn mặt Lục Triều Bắc đỏ bừng lên, anh ấy nắm chặt nắm đ.ấ.m rồi ho khan hai tiếng.

"Tài xế đã đến rồi, về nhà trước đã."

Thế là, tôi và Ôn Nhan lại được đưa về Lục gia.

Trên đường lái xe về Lục gia, đã hơn chín giờ tối.

Ôn Nhan nắm lấy tay tôi, "Tối nay chúng ta ngủ chung nhé."

Ánh mắt lạnh lùng của Lục Quan Nam rơi trên người tôi, nghĩ đến đứa bé trong bụng Ôn Nhan.

Tôi đá Lục Triều Bắc một cái.

"Anh đi ngủ với anh trai anh đi."

Thật ra cũng không đến mức đó, Lục gia rộng lớn như vậy, không đến nỗi để hai anh em chen chúc nhau.

Chỉ là tôi muốn chiếm phòng của Lục Triều Bắc thôi.

Vào phòng, tôi và Ôn Nhan đồng loạt ngã xuống.

"Giờ phải làm sao?"

Ôn Nhan chán nản, "Lục Quan Nam vốn đã không đồng ý ly hôn, nhất định không thể để anh ấy biết sự thật."

"Nhưng chuyện mang thai này giấu không được."

"Hay là thế này..."

Đêm đó, đèn trong phòng ngủ sáng trưng cả đêm.

11

Nhưng không ngờ, kế hoạch đã bàn bạc cả đêm, lại không tìm được cách thực hiện.

Lục Triều Bắc cứ bám theo tôi như hình với bóng!

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Tôi đứng dậy, anh ấy hỏi tôi đi đâu.

Tôi đưa tay ra, anh ấy hỏi tôi muốn gì.

Tôi tức giận trừng mắt nhìn anh ấy, "Lục tổng rảnh lắm sao?"

Lục Triều Bắc buột miệng, "Vợ con quan trọng hơn."

"Anh rõ ràng biết..." Tôi dừng lại, nhìn trái nhìn phải, ghé sát tai Lục Triều Bắc.

"Đừng giả vờ nữa, em có thai hay không, chẳng lẽ anh không biết sao?"

Giọng điệu Lục Triều Bắc bất lực, "Anh nên biết sao?"

"Anh nên."

Lục Triều Bắc đặt điện thoại xuống, đỡ eo tôi rồi bế tôi lên đùi.

"Đừng cử động, mẹ nhìn thấy rồi."

Tôi khựng lại, không quen nép vào lòng Lục Triều Bắc.

"Em muốn tìm cơ hội diễn một màn sảy thai?"

Tôi lộ vẻ nghi ngờ, "Tối qua anh nằm rình ở cửa phòng em à?"

Lục Triều Bắc nhướng mày, "Chuyện này dễ đoán thôi, nhưng mẹ lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào em, cho dù em có diễn cảnh sảy thai, vậy bác sĩ thì sao?"

"Lục gia có cả bác sĩ gia đình đấy."

Một lời thức tỉnh người đang mơ.

Tôi theo bản năng nắm lấy cánh tay Lục Triều Bắc, "Vậy phải làm sao?"

Lục Triều Bắc cúi đầu, trán tựa vào gáy tôi.

Giọng nói ôn nhu quyến luyến, nhưng lại mang theo chút mê hoặc lòng người.

"Giả thành thật."

Hơi thở nóng bỏng phả vào cổ tôi.

Tôi rùng mình một cái, sợ hãi vội vàng nhảy khỏi đùi Lục Triều Bắc, hớt hải chạy đi tìm Ôn Nhan.

Nhìn chiếc cổ vẫn trắng nõn của Ôn Nhan, tôi biết Lục Quan Nam mấy ngày nay ngoan ngoãn rồi, càng khẳng định suy đoán trong lòng.

"E là trên dưới Lục gia, ai cũng biết sự thật."

Không nói đâu xa, cứ nhìn dì Vương là biết.

Hầm canh gà cũng hầm hai phần.

Tôi và Ôn Nhan mỗi người một bát.

Nghe vậy, Ôn Nhan theo bản năng sờ lên bụng.

"Tớ chưa nghĩ kỹ có nên giữ đứa bé này hay không..."

Tôi nhìn Ôn Nhan đầy thương xót, kiên quyết nói:

"Vậy thì đừng nói ra, chúng ta cùng diễn tiếp đi."

 

Loading...