Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tình yêu thứ hai - 12 (END)

Cập nhật lúc: 2024-07-23 05:49:37
Lượt xem: 5,419

Cho dù đã buông quá khứ, buông bỏ Giang Doãn, nhưng khi nghe nhắc tới những thứ này, trong lòng tôi vẫn khó tránh khỏi sự khó chịu.

Giang Doãn nghẹn ngào nói: "Anh xin lỗi em vì tất cả hành vi trước đây của anh. Tri Ý, em có thể tha thứ cho anh không?”

Tôi hít hít mũi, bình ổn lại cảm xúc: "Giang Doãn, tổn thương của tôi không phải một câu đơn giản của anh là có thể bù đắp. Tôi thích anh suốt mười năm, vui buồn giận dỗi tôi đều đã trải qua. Cho dù tôi và anh chia tay, tôi cũng chưa từng hối hận, vì con người đều phải trả giá đắt cho lựa chọn của mình. Tôi lựa chọn anh, bị anh tổn thương, là đáng đời.

“Nhưng Lâm Tô Tô không giống tôi, cô ta là bởi vì anh mới làm tổn thương tôi, đây không phải là điều tôi nên bỏ qua. Nếu như anh thật sự cảm thấy hổ thẹn với tôi, xin anh hãy tự mình giải quyết phiền toái này, để cô ta hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của tôi.”

Cho nên chuyện Giang Doãn có thể đến, là trong dự liệu, cũng là ngoài dự liệu.

Quả thật, cho dù Giang Doãn đêm nay không đứng ra làm sáng tỏ cho tôi, tôi cũng có phương án 2.

[Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại Monkeyd.vn
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để động viên team nha. Cảm ơn bạn ]

Thật vất vả chịu đựng đến hôm nay mới có thành tựu, tôi không thể để Lâm Tô Tô hủy hoại mình được.

[Các bạn đang đọc “Tình yêu thứ hai” được edit và đăng tại Nhân Trí page. Nếu bạn thấy xuất hiện bất cứ đâu ngoài Nhân Trí page tức là bị người ta ăn trộm.]

31

Cùng lúc đó, Maybach dừng lại ở ven đường đài truyền hình.

Cố Thời ngồi ở ghế sau, vừa thích ý uống trà, vừa đọc “Truyện cổ Andersen”.

Trên ghế bên cạnh anh là một bó hoa hồng Juliet.

Là chờ Thẩm Tri Ý đi ra, đưa cho cô.

Đang lúc anh đọc say sưa, tài xế nhìn cửa đài truyền hình nói: "Lâm Tô Tô bị đuổi ra rồi.”

Cố Thời liếc mắt ra ngoài cửa sổ, cười càng thêm sung sướng: "Tìm người trông cô ta, đừng để cô ta xuất hiện trước mặt Thẩm Tri Ý nữa.”

Tài xế cười nói: "Cô Thẩm chắc không đoán được, là anh bảo nhân viên kia tiết lộ tin tức cho cô ấy.”

Cố Thời nhìn thấy vụ bê bối của Lâm Tô Tô, vẫn phái người theo dõi cô ta.

Sau khi biết cô ta bị Giang Doãn cự tuyệt ngoài cửa, anh chắc chắn Lâm Tô Tô sẽ chó cùng rứt giậu, sẽ đổ tất cả mọi giận dữ lên đầu Thẩm Tri Ý.

Nhân viên kia vốn chỉ là người thu tiền, bán vé.

Cố Thời trả giá gấp ba, bảo cô ấy chủ động gửi tin cho Thẩm Tri Ý.

Tài xế hỏi: "Nhưng cậu chủ, vì sao anh không trực tiếp giải quyết Lâm Tô Tô? Cần gì phiền toái như vậy chứ.”

Cố Thời khép sách lại, "Bởi vì tôi hiểu Tri Tri. Cô ấy mạnh mẽ như vậy, nhất định không hy vọng tôi nhúng tay vào chuyện của mình.”

Cởi chuông còn cần người buộc chuông. Muốn giải quyết Lâm Tô Tô chỉ cần tập trung chỗ Giang Doãn.

Tri Tri của anh, so với anh càng hiểu đạo lý này hơn.

Thay vì chôn một quả mìn bên cạnh mà không biết khi nào nó sẽ nổ, hãy chủ động kích nổ nó.

Huống hồ, anh cũng biết dụng ý Thẩm Tri Ý.

Đêm nay qua đi, danh tiếng của cô sẽ tăng lên, có thể đứng trên đỉnh cao, có danh có lợi

Tri Tri của anh rất giỏi lợi dụng truyền thông và dư luận. So với trong tưởng tượng của anh càng thông minh và có thủ đoạn hơn.

32

Sau khi hoạt động mừng kỷ niệm thành lập Đài kết thúc, tôi từ trong đi ra, đã thấy Cố Thời tay cầm hoa hồng, đứng bên cạnh Maybach.

Anh đón tôi, tươi cười đưa hoa cho tôi.

Tôi nhận lấy bó hoa, ghé sát vào mũi ngửi: "Thơm quá, cám ơn, tôi rất thích.”

Bên cạnh có người đi qua, quay đầu nhìn.

"Đây không phải là cậu chủ của của tập đoàn Cố thị, đại lão Hồng Kông trong tin đồn sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://www.monkeyd.vn/tinh-yeu-thu-hai/12-end.html.]

“Wow, anh ấy còn đẹp trai hơn trên TV luôn.”

Trước mắt bao người, Cố Thời vươn tay ôm vai tôi, tự mình mở cửa xe cho tôi: "Anh đặt nhà hàng rồi, đi thôi, đi chúc mừng em.”

Tôi cười nói: "Được.”

33

Sau đó, Giang Doãn đi theo người nhà ra nước ngoài chữa bệnh.

Trước khi đi, hắn bảo bạn bè hắn đem tấm ngọc phật kia tặng cho tôi, nói coi như là trả lại bùa bình an cho tôi, để lại kỷ niệm đẹp cho nhau.

Nhưng tôi đã từ chối.

Còn Lâm Tô Tô dường như đã bốc hơi khỏi thế giới này, không một chút tin tức.

Nhiều năm sau, tôi vô tình nghe người ta nói đến cô ta.

Nghe nói là Lâm Tô Tô không chấp nhận được chênh lệch trong cuộc sống hiện thực, phát điên, bị đưa vào bệnh viện tâm thần.

Sau đó, sau đó.

Tôi và Cố Thời diễn giả thành thật.

Ngày anh cưới tôi, ông nội toả sáng ngồi ở dưới sân khấu.

Cố Thời vuốt mũi, khẽ cười bên tai tôi: "Xem em vượng phu chưa kìa, bệnh của ông nội đã được em chữa khỏi rồi.”

(--END--)

 

------------

Trong bữa tiệc chia tay tốt nghiệp, trước khi cầu hôn, Vương Mân đã kéo cô bạn gái thanh mai của mình đến để bắt chúng tôi làm hòa.

Cô bạn đó mắt đỏ hoe xin lỗi tôi: "Chị Mễ Hoa, trước đây em đã sai khi cùng các bạn trong lớp nói xấu chị. Em quá ngây thơ rồi, sau này em nhất định sẽ trưởng thành hơn.”

Ánh mắt tôi quét qua n.g.ự.c cô ta: "Ở tuổi của chúng ta, không phải nói trưởng thành là có thể trưởng thành.

1.

 

Đám bạn của Vương Mân không kìm được, phá lên cười, cô bạn kia nhìn Vương Mân có vẻ áy náy rồi chạy ra ngoài khóc nức nở.

 

Vương Mân cau mày, đặt chiếc nhẫn kim cương màu xanh xuống rồi chạy theo.

 

Người cầu hôn đã chạy đi, trong phòng còn lại tiếng la ó có chút khó xử: “Không sao đâu Mễ Hoa, đừng hiểu lầm.”

 

Tôi xoay một chai rượu: “Tôi không hiểu lầm.” Ném hoa và nhẫn kim cương vào thùng rác tôi nói: “Chúng ta từ nay về sau vẫn là đồng nghiệp, bạn bè, hãy thường xuyên gặp nhau."

 

Nói xong, tôi ra đến cửa thì cũng vừa lúc Vương Mân đi vào, sắc mặt không tốt lắm: “Em đi đâu?"

 

Tôi cười: "Không phải việc của anh?"

 

Vương Mân kéo tôi lại thì thầm: “Em có thể hiểu chuyện hơn không? Lúc này sao lại giận dỗi?"

 

“Ai giận anh?” Tôi thoát khỏi tay Vương Mân lùi lại một bước, cười với anh ta: “Anh vẫn cầu hôn chứ?”

 

Sắc mặt Vương Mân trầm xuống: "Không phải anh tặng em nhẫn kim cương và hoa rồi sao?"

 

"Nhưng anh vẫn chưa hỏi tôi."

 

Vương Mân đi đến ghế sofa ngồi xuống: “Anh không có tâm trạng trong khi em làm ầm lên như vậy,” Vừa nói anh ta vừa liếc thấy những bông hoa trong thùng rác: “Ý em là gì?”

 

Tôi nhướng mày: “Sao anh không hỏi?"

 

Vương Mân đứng dậy: "Mễ Hoa, anh với Lưu Nhu không có quan hệ gì hết. Nếu biết em là người hay gây chuyện như vậy, hồi đó anh đã không theo đuổi em rồi.”

 

"Hồi đó anh còn trẻ, mù quáng và nhìn nhầm người là chuyện bình thường, cho nên chỉ cần đợi tới tốt nghiệp chia tay tôi là được.” Tôi mỉm cười: “Vương Mân, hôm nay chúng ta vừa mới tốt nghiệp nè.”

 

Đọc full SÓI NHỎ tại Monkeyd

Loading...