Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tình Yêu Chỉ Mỗi Em - Chương 46

Cập nhật lúc: 2024-09-12 09:25:48
Lượt xem: 34

Anh giơ tay ra định kéo cô lại, nhưng lúc vừa định nói gì đó thì lại nghe thấy Phạm Khuê Ân gọi tên mình.

 

"Thiệu Hàng, ông ở đây à! Tôi với thầy Hạ đang bảo ban nãy còn thấy ông khiêu vũ, thế nào mà thoắt cái đã không thấy tăm hơi rồi, hóa ra là đang ở chỗ Nghê Hạ.", Phạm Khuê Ân vừa cười vừa đi tới, theo sau anh ta còn có Hạ Tông Nguyên và... Khâu Anh Tử.

 

Hoắc Thiệu Hàng quay đầu lại thấy ba người đi tới liền bước đến chào hỏi Hạ Tông Nguyên và Khâu Anh Tử.

 

Hạ Tông Nguyên nói với Hoắc Thiệu Hàng mấy câu, nhưng tầm mắt ông lại lẳng lặng đưa về phía Nghê Hạ. Ông biết tối nay cô ở đây, ông cũng biết hẳn là cô không muốn nhìn thấy Khâu Anh Tử, nhưng hôm nay Khâu Anh Tử đột nhiên về nước, ông cũng hoàn toàn bị động.

 

"Này, Nghê Hạ, lại đây, lại đây. Đây là cô Khâu, chắc là cô chưa từng gặp người thật bao giờ, để tôi giới thiệu cho cô nhé.", Phạm Khuê Ân nhiệt tình kéo Nghê Hạ lại. Nghê Hạ nhếch miệng, ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng.

 

"Chắc là thầy Hạ biết Nghê Hạ của đoàn tôi rồi, nhưng cô Khâu thì chưa. Cô Khâu, đây là nữ chính trong phim mới của tôi, Nghê Hạ, cô bé rất có tiềm lực, rất lợi hại đấy."

 

"Thế à!", Khâu Anh Tử nhìn về phía Nghê Hạ, trên mặt là vẻ ôn hòa khi trưởng bối nhìn hậu bối, "Bây giờ lớp trẻ giỏi quá, cô bé này cũng xinh thật đấy."

 

"Cảm ơn cô Khâu đã khích lệ.", Nghê Hạ cười như không cười, "Tôi nghe nói cô Khâu sống ở nước ngoài, sao hôm nay lại về vậy?"

 

Ấn đường Hạ Tông Nguyên lập tức nhíu lại, ông nhanh chóng đổi đề tài, "À, hôm nay là sinh nhật của đạo diễn Phạm, chúng tôi mời cậu một ly."

 

"Đâu thể mạo muội như thế được.", Phạm Khuê Ân cười, "Nào, nào, nào, chúng ta cùng uống một ly nào."

 

Nghê Hạ liếc Hạ Tông Nguyên, khóe miệng nhếch lên ý cười trào phúng. Chẳng lẽ còn sợ cô làm người ta khó xử sao? Cô đâu phải loại ra đường quên mang não.

 

Mấy cái ly cùng chụm lại. Khâu Anh Tử nhìn về phía Nghê Hạ, "Cô Nghê, tôi với cô cùng uống một ly nhé."

 

Nghê Hạ hờ hững nhìn bà ta. Đây là lần thứ hai cô gặp trực tiếp người phụ nữ này, trước đây đều là nhìn qua tivi, mà lần đầu tiên, là lúc bố mẹ ly hôn.

 

Khâu Anh Tử trẻ hơn Hạ Tông Nguyên mười bốn tuổi, hơn bốn mươi rồi nhưng dung nhan được chăm sóc rất tốt, thoạt nhìn không khác đám nghệ sĩ nữ hai, ba mươi tuổi là mấy. Còn mẹ cô, gương mặt đã in hằn dấu vết tháng năm từ lâu rồi.

 

"Xin lỗi, tối nay tôi uống hơi nhiều rồi, không thể uống được nữa.", Nghê Hạ đặt ly rượu xuống, như thể thật sự không uống được. Nhưng Hạ Tông Nguyên và Khâu Anh Tử thì biết, chẳng qua là cô không muốn uống mà thôi.

 

Phạm Khuê Ân không ngờ Nghê Hạ lại không nể mặt người ta như vậy, anh ta hơi thấy xấu hổ, vội chủ động đổi đề tài.

 

Hoắc Thiệu Hàng cũng nhìn về phía Nghê Hạ với vẻ bất ngờ, ánh mắt cô rất tỉnh táo, không hề đượm men say.

 

"Tôi hơi khó chịu, muốn ra ngoài hóng gió một chút.", Nghê Hạ nhỏ giọng nói với Hoắc Thiệu Hàng.

 

"Tôi đi với em nhé?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tinh-yeu-chi-moi-em/chuong-46.html.]

"Không cần đâu, tôi không sao.", Nghê Hạ miễn cưỡng cười, rồi xoay người rời đi.

 

Ngoài ban công, chỉ có một mình Nghê Hạ. Khác với sự ấm áp trong nhà, tiết trời đêm ngoài này có vẻ hơi lạnh.

 

Nhưng Nghê Hạ không hề cảm thấy lạnh, ngược lại, trong làn do đêm, lòng cô mới có thể tỉnh táo và bình tĩnh hơn. Nhìn thấy người phụ nữ kia, cô lại nhớ đến dáng vẻ của bà ta lúc bà ta bảo mẹ rời khỏi bố, nhớ đến hình ảnh bố sau khi ly hôn dắt tay bà ta đi trên thảm đỏ lấp lánh ánh đèn, và nhớ đến cảnh tượng mẹ lặng lẽ rơi lệ. Trong ý thức của cô, Khâu Anh Tử là kẻ đầu têu phá nát hạnh phúc gia đình cô.

 

"Tiểu Hàm."

 

Ánh mắt Nghê Hạ hơi rụt lại, cô xoay người, "Sao bố lại ra đây?"

 

"Tiểu Hàm, con không vui.", Hạ Tông Nguyên đi đến bên cạnh cô, ông cau mày.

 

"Bố biết tôi không vui mà con đưa bà ta đến đây?"

 

"Bố... Bố cũng không biết hôm nay dì Khâu của con về nước. Hơn nữa, đạo diễn Phạm cũng mời cô ấy, chuyện này...", Hạ Tông Nguyên giải thích với vẻ khó xử.

 

"Bố nói thế nào mà chả được!", Nghê Hạ lập tức cảm thấy bực bội, "Giờ bố ra đây làm gì? Ở bên cạnh bà ta là được rồi, tôi không cần bố quan tâm."

 

"Tiểu Hàm, con đừng giận bố mà."

 

"Tôi không giận! Bố vào đi!"

 

"Ngoài này lạnh lắm, con lại mặc ít áo thế này, cảm lạnh đấy."

 

"Lạnh thì sao chứ, bên trong đây này, trong lòng tôi còn lạnh hơn! Tôi không muốn nhìn thấy bà ta, hiểu chưa?", Nghê Hạ nắm chặt thanh lan can, như thể chỉ có thế mới giúp cô đè nén ngọn lửa trong lòng lại.

 

"Nếu bố có thể khiến bà ta đi, tôi sẽ vào. Thế nào?"

 

Hạ Tông Nguyên khựng lại, ánh mắt đầy vẻ khó xử.

 

Nghê Hạ khẽ cười, "Tôi biết là không thể mà, tôi chỉ đùa chút thôi. Được rồi, thầy Hạ, ngài vào đi, đừng để cho người ta nhìn thấy."

 

"..."

 

Nghê Hạ không biết tả cảm giác trong lòng lúc này như thế nào. Thật ra cô không muốn nổi điên, nhìn thấy Hạ Tông Nguyên nhíu mày, khóe mắt hơi hằn vết nhăn, cô cũng cảm thấy khó chịu. Nhưng cô thật sự không thể nào tha thứ cho Khâu Anh Tử được, cô ép mình phải ác độc, ép mình phải đẩy Hạ Tông Nguyên đi. Vì như vậy, cô mới không phải nhìn ông lựa chọn, nhìn ông vì người phụ nữ kia mà khó xử.

 

Hạ Tông Nguyên không động đậy, Nghê Hạ liền hít một hơi thật sâu, "Được, tôi đi."

 

Nghê Hạ xoay ngoắt người lại, mặc kệ Hạ Tông Nguyên đè thấp giọng gọi tên mình. Cô vén rèm đi vào bên trong, đột nhiên đ.â.m sầm vào một người.

Loading...