Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tình Yêu Chỉ Mỗi Em - Chương 30

Cập nhật lúc: 2024-09-08 12:33:15
Lượt xem: 35

Nghê Hạ vẫn luôn bị Tống Phỉ Nhi quấn lấy, từ tối đến giờ vẫn chưa kịp quan sát Hoắc Thiệu Hàng. Lúc này, khi mọi người đều dồn ánh mắt về phía anh, thì cô mới có thể quang minh chính đại nhìn anh.

 

Tối nay anh mặc áo sơ mi, thêm một chiếc áo khoác lông. Mà kiểu dáng của chiếc áo khoác đó... Nghê Hạ cúi đầu nhìn áo của mình. Thế nào mà lại trông giông giống nhau đến thế, như thể áo đôi vậy.

 

Bình thường Hoắc Thiệu Hàng khá lạnh nhạt, nhưng cách xử sự thì lại rất tốt, bất kể là với nhân vật có tiếng hay chỉ là một người mới không chút tiếng tăm. Hiện giờ mọi người đều mời rượu anh, vậy mà cũng không thấy anh tỏ vẻ mất kiên nhẫn.

 

"Hi hi, đến lượt bọn mình, đi nào.", mọi người đều kính rượu Hoắc Thiệu Hàng, không lẽ nào Nghê Hạ lại không ra, thế nên lúc Tống Phỉ Nhi kéo cô đi, cô không hề phản đối.

 

"Anh Hoắc, tôi kính anh, cảm ơn anh trong khoảng thời gian vừa rồi đã giúp đỡ tôi.", Nghê Hạ nói thật lòng, vì trên phương diện diễn xuất, Hoắc Thiệu Hàng đã cho cô rất nhiều ý kiến đáng giá.

 

Hoắc Thiệu Hàng đang uống một ly của nhà chế tác, lúc quay đầu lại thì nhìn thấy Nghê Hạ đứng cạnh mình. Anh cong môi, mặt mày đầy vẻ ôn hòa, "Được."

 

Hai ly chạm nhau, Nghê Hạ liếc nhìn đôi mắt thâm trầm của anh, sau đó uống một hơi cạn sạch.

 

Nghê Hạ lui ra sau một bước, Tống Phỉ Nhi cũng tiến lên kính rượu Hoắc Thiệu Hàng, nhưng lần này, cô nàng không đi luôn, mà đột nhiên dùng giọng nói đầy vẻ kính ngạc mà thốt lên, "Này, Nghê Hạ, hôm nay cậu ăn mặc giống anh Hoắc thế!"

 

Ánh mắt của mọi người vốn đang dồn về chỗ Hoắc Thiệu Hàng, thế nên lúc Tống Phỉ Nhi kêu lên như vậy thì ai cũng nghe thấy, sau đó lập tức đảo mắt qua lại giữa Nghê Hạ và Hoắc Thiệu Hàng, "Ơ này, đúng thật, hai người mặc quần áo cặp từ khi nào thế!"

 

"Không phải là hẹn trước đấy chứ?"

 

Rượu vào là hay có lời ra, huống hồ Nghê Hạ lại xinh đẹp, mối quan hệ trong đoàn lại tốt, đứng bên cạnh Hoắc Thiệu Hàng quả là nam thanh nữ tú, thế nên cả đoàn nhìn hai người mà mặt mày ai nấy cũng hớn hở.

 

Còn Thẩm Tòng Ngưng thì chỉ nhấp một ngụm vang đỏ, sau đó ánh mắt thoáng trầm xuống.

 

Lâm Ngộ Thành vẫn luôn chú ý đến Nghê Hạ, nhưng lại không nhìn ra chiếc áo khoác của cô và Hoắc Thiệu Hàng có kiểu dáng và màu sắc tương tự nhau, lúc mọi người nói, anh ta mới liếc Hoắc Thiệu Hàng một cái, sau đó chuyển sang nhìn Nghê Hạ.

 

Cô vẫn tươi cười, trông đến bình tĩnh, ung dung, không hề có vẻ căng thẳng, sốt ruột. Nghe thấy những lời đó, cô chỉ hơi nhướng mày, gương mặt khả ái đẹp động lòng người.

 

"Mọi người đừng đùa nữa, tôi làm sao có thể hẹn được chuyện tốt như vậy.", Nghê Hạ nhẹ nhàng bác bỏ lời trêu đùa của mọi người, "Chỉ là trùng hợp thôi."

 

Mọi người nghe vậy thì lại càng buồn cười, "Thế thì là duyên phận đấy."

 

Nghê Hạ khẽ cong khóe miệng, cô bất giác liếc nhìn Hoắc Thiệu Hàng, cô sợ anh không thích mọi người nói như vậy. Không ngờ, lúc cô nhìn anh thì anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt trong veo, còn chứa ý cười thấp thoáng.

 

Nghê Hạ nao nao, cô nhỏ giọng nói, "Anh Hoắc, tôi thật sự không biết hôm nay anh mặc thế này."

 

Hoắc Thiệu Hàng nhìn ra biểu cảm của cô lại thấy có chút thú vị, "Nếu biết thì có mặc không?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tinh-yeu-chi-moi-em/chuong-30.html.]

Nghê Hạ hơi mở to mắt, "À... Không ạ."

 

"Sao thế, cảm thấy đụng hàng với tôi thì mất mặt à?", giọng nói của Hoắc Thiệu Hàng không lớn, chỉ đủ để hai người nghe thấy.

 

Có điều, Hoắc Thiệu Hàng đang đùa cô sao? Nghê Hạ hơi không phản ứng kịp,

 

"Đương, đương nhiên là không phải rồi, tôi vinh hạnh còn không hết nữa là."

 

"Vậy là tốt rồi, cho phép em mặc giống tôi đấy."

 

"..."

 

Nghê Hạ kéo Tống Phỉ Nhi về chỗ. Nhớ lại lời Hoắc Thiệu Hàng vừa nói mà cô còn ngây ngẩn, phải biết rằng, khoảng thời gian trước, anh không hề nói chuyện với cô như vậy.

 

Nhưng Nghê Hạ không nghĩ quá nhiều, vì vừa ngồi xuống thì đã có người đến mời rượu cô rồi.

 

Uống xong mấy lượt, Nghê Hạ hơi váng vất.

 

"Nghê Hạ, nào, nào, nào, tôi mời cô một ly!", đạo diễn võ thuật của đoàn phim đến. Nghê Hạ nâng mí mắt, duỗi tay nhận lấy ly rượu.

 

"Đạo diễn, tôi uống với ông một ly!", Lâm Ngộ Thành vẫn nhìn Nghê Hạ, chính anh ta cũng không biết tại sao mình lại xông lên đỡ rượu cho cô nữa.

 

"Ngộ Thành, anh hùng cứu mĩ nhân à!", đạo diễn võ thuật nhìn ra ngay, "Haiz, người đẹp vẫn là sướng nhất, lúc nào cũng có soái ca phò trợ."

 

Lâm Ngộ Thành cười cười, cũng không phủ nhận, "Tối nay tôi vẫn chưa uống với ông ly nào, đạo diễn nể mặt tôi cái đi."

 

"Đúng, đúng, cậu không nói thì tôi cũng quên mất đấy, nào, uống một ly."

 

Đạo diễn võ thuật kéo vai Lâm Ngộ Thành đi sang bên cạnh, Lâm Ngộ Thành liền quay đầu lại liếc Nghê Hạ một cái. Cô tựa lưng vào ghế, ánh mắt đang mơ màng.

 

Phòng tiệc ồn ào, Nghê Hạ uống nhiều đến tức ngực, cô lắc đầu, đứng dậy đi ra khỏi phòng tiệc.

 

Bầu không khí trong lành bên ngoài khiến cô thoải mái hơn rất nhiều. Cô vẫn còn tỉnh táo một chút, vẫn biết mình đứng đây mà để người khác nhìn thấy thì không hay, vì thế cô chống tay vào lan can, nhìn vào tấm cửa kính đang lập lòe ánh đèn, sau đó vỗ vỗ lên mặt.

 

"Nóng c.h.ế.t đi được..."

 

Nghê Hạ lẩm bẩm, chân bước loạng choạng, cả người chao đảo.

 

Không như dự đoán, Nghê Hạ không ngã xuống đất mà lao thẳng vào một vòm n.g.ự.c ấm áp, một đôi cánh tay rắn chắc vững vàng đón lấy cô.

Loading...