Chạm để tắt
Chạm để tắt

THẬP LỤC NƯƠNG - 4

Cập nhật lúc: 2024-09-09 06:26:24
Lượt xem: 3,756

Vương viên ngoại tuổi đã cao, thích nhất là những cô gái trẻ, trong phủ của ông ta có một đám tiểu thiếp, toàn độ tuổi mười ba mười bốn.

 

Cha và mẹ kế dự định đợi đến khi ta có nguyệt sự, rồi tìm cách để ta xuất hiện trước mặt Vương viên ngoại, nếu ông ta vừa ý thì tốt, không thì tính sau.

 

Về phần ta, ta không thích lão Vương viên ngoại chút nào.

 

Ông ta còn lớn tuổi hơn cả cha ta.

 

Nếu phải gả, ta muốn gả cho Thu Sinh ca - người đã lớn lên cùng ta.

 

Mẹ của Thu Sinh ca bán nước trà lạnh, quán của bà ở cạnh quán mì của mẹ ta. Cha Thu Sinh mất sớm, một mình mẹ huynh ấy nuôi nấng huynh ấy khôn lớn. Thu Sinh ca bị bệnh hen, không giống những đứa đệ đệ nghịch ngợm của ta, cũng không giống những nam nhân đồng trang lứa thô lỗ, huynh ấy là một người rất trầm lặng.

 

Mẹ kế của ta luôn xem thường huynh ấy, sau lưng chê huynh ấy nhút nhát.

 

Bề ngoài, ta không dám phản đối mẹ kế, nhưng trong lòng ta luôn nghĩ, trên đời này có người dũng cảm, thì cũng phải có kẻ nhút nhát. Nhút nhát thì có làm sao? Huynh ấy ngồi yên tĩnh một chỗ, gọi ăn cơm thì ăn, gọi uống nước thì uống. Sau này, huynh ấy chắc chắn sẽ không như những nam nhân trong làng, say rượu rồi đánh vợ. Gả cho huynh ấy, ta sẽ an tâm lắm.

 

Thu Sinh ca không bán trà lạnh, huynh ấy học nghề mộc từ những người già trong làng, dự tính sẽ làm thợ mộc. Ta đã thấy bàn ghế huynh ấy làm, phẳng phiu mịn màng, không một chút gợn sần.

 

Thời ấy, khi ta mơ, người xuất hiện trong giấc mơ của ta cũng là Thu Sinh ca.

 

Ta mơ thấy huynh ấy trở thành thợ mộc nổi tiếng nhất trong vòng trăm dặm, mang theo hai con ngỗng lớn, đường hoàng đến nhà ta xin cưới.

 

Trong mơ, ta cầu mong cha và mẹ kế vì huynh ấy đã thành danh mà gả ta cho huynh ấy, chứ đừng bắt ta làm thiếp cho Vương viên ngoại.

 

Sau này nghĩ lại, khi đó ta quả thật đã nghĩ quá nhiều.

 

Dù là Vương viên ngoại hay Thu Sinh ca, đều là những con đường tốt, ta nào có quyền lựa chọn.

 

Những gì ta gặp phải là con đường thứ ba, một con đường không người phụ nữ nào trên đời muốn gặp.

 

Đệ đệ út của ta ăn phải đồ hỏng, mắc bệnh kiết lỵ.

 

Bệnh đến rất dữ dội, chỉ mấy ngày đệ ấy đã gầy rộc đi.

 

Đúng lúc ấy, cha ta đi mời lang y vào ban đêm, đường núi trơn trượt, cha ta ngã gãy chân.

 

Trong nhà này, đệ ấy nhất định phải cứu, nhưng không có cha thì cũng không được.

 

Cứu mạng thì cần tiền gấp.

 

Mà tiền từ đâu ra?

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Ngày ta khóc lóc theo người buôn nô đi, ta gặp Thu Sinh ca đang ngồi trước cửa nhà, đang gọt một khúc tre.

 

Huynh ấy ngẩng đầu lên, liếc nhìn ta một cái, rồi vội vàng quay mặt đi.

 

Đó là lần cuối cùng ta nhìn thấy huynh ấy. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thap-luc-nuong/4.html.]

Đêm nay trong mộng, ta lại mơ thấy huynh ấy, lâu lắm rồi mới thấy lại.

 

Huynh ấy vẫn đang gọt tre, không dám nhìn ta một lần.

 

Biển người mênh mông, một lần chia tay, không biết bao giờ gặp lại. Lần cuối cùng ấy, huynh ấy chẳng dám nhìn ta.

 

Nhìn ta một lần thì sao chứ? Ta không cầu huynh ấy bỏ hết gia sản để mua ta, ta chỉ muốn nói lời từ biệt đàng hoàng mà thôi.

 

Mẹ kế nói đúng, huynh ấy quá nhút nhát.

 

Nhút nhát đến cực độ.

 

Tỉnh mộng, ta sờ vào dưới gối, lôi ra chiếc bánh bao cứng còng mà ta không nỡ ăn.

 

Đây là Vi gia tại Thượng Kinh.

 

Ta đã ký khế ước bán thân, là người hầu của Vi gia.

 

Ta nghĩ, đời này, Thu Sinh ca ở thôn Bạch Vân có lẽ không có duyên phận với ta.

 

03

 

Sau hơn mười ngày, nhị công tử trở về.

 

Hôm đó, sau khi nhặt rau xong, ta có chút thời gian rảnh, đang giặt quần áo ở sân sau thì đột nhiên nghe tiếng ngựa hí ở sân trước, sau đó là một loạt tiếng động vang lên.

 

Từ khi Vi gia gặp chuyện, trong phủ rộng lớn này lúc nào cũng im lìm c.h.ế.t chóc. Giờ đột nhiên nghe tiếng động ồn ào, lòng ta giật thót, thầm nghĩ có phải quan phủ đến tịch biên tài sản hay không.

 

Ta lấy hết can đảm ra ngoài xem, suýt nữa đụng phải một bức tường người.

 

Người đó cũng chẳng để ý đến ta, ba bước thành hai, chạy thẳng về viện của phu nhân. Ta chỉ kịp thoáng thấy vạt áo phong trần của hắn.

 

Theo sau hắn là quản gia Ngô thúc đang chạy gấp.

 

Ngô thúc thở hổn hển, khi đi ngang qua ta thì dừng lại một chút, nói: "Mau đun nước nóng cho nhị công tử."

 

Ánh mắt của Ngô thúc lấp lánh, lâu lắm rồi mới thấy tia sáng trong đôi mắt ấy. Ta vô thức đáp lời, rồi nghiền ngẫm lại câu nói của ông — ủa? Nhị công tử?

 

Lúc đó, từ viện của phu nhân vọng ra một tiếng nức nở: "Mẫu thân — nhi tử đã về muộn rồi —"

 

Ta không biết vì sao lòng ta bỗng nhiên rung động, rồi cảm giác chua xót trào lên. Nhị công tử đã về, người của Vi gia cuối cùng cũng đoàn tụ.

 

Nhị công tử vội vã trở về, đương nhiên là cần tắm rửa sạch sẽ. Ta đun nước nóng, lại tự giác thêm đồ ăn.

 

Ta nghĩ, chắc phu nhân không muốn để nhị công tử biết hiện giờ Vi gia ăn uống đạm bạc như thế nào.

 

Nhị công tử trở về, trong phủ cuối cùng cũng thêm chút sinh khí. Có lẽ vì quản gia Ngô thúc đã nhìn nhị công tử lớn lên, mấy ngày nay khi giao việc cho chúng ta, thỉnh thoảng ông còn nở nụ cười.

 

Loading...