Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thái tử chăn trâu - 3

Cập nhật lúc: 2024-10-04 01:05:31
Lượt xem: 243

7

 

Mấy ngày sau, ta tìm được lý do, gặp được phụ huynh. Ở trong mật thất, ta thẳng thắn tất cả kế hoạch của mình. Nhưng không ngờ, lại bị huynh trưởng phản đối.

 

“A Tự, Thái tử không thể chết.”

 

“Vì sao?” Ta lập tức hỏi ngược lại.

 

Hắn chắp tay, vẻ mặt nghiêm túc: “Giấc mơ, không thể quyết định sinh tử của một người. Huống chi, hắn không chỉ là phu quân của muội, còn là phụ thân của con muội. Ta biết tình cảm của muội đối với Thái tử ngày càng mỏng manh, nhưng muội có nghĩ tới Thừa Uyên và Thừa Trạch không?”

 

Ta khịt mũi: “Hai đứa nhỏ không có ký ức gì với phụ thân, không có phụ thân, bọn chúng có thể sống tốt hơn! Huống chi, Tiêu Minh Ấp bây giờ, e là trong lòng chỉ có đứa con trong bụng nữ nhân kia thôi.”

 

Huynh trưởng thở dài một hơi. Còn phụ thân vẫn trầm mặc.

 

Ta biết, họ không thể chịu đựng được. Phụ thân là lão thần rất được bệ hạ tín nhiệm. Còn huynh trưởng cũng được bệ hạ coi trọng. Trung quân ái quốc khắc sâu trong xương cốt bọn họ. Tiêu Minh Ấp đối với bọn họ mà nói, chính là quân.

 

Hôm nay tìm được Thái tử giấu mà không báo, đã trái với nguyên tắc xử sự của bọn họ.

 

Ta ở Đông cung, rất nhiều chuyện ngoài tầm với. Phụ huynh quanh năm đi lại bên ngoài cung, việc này, phải được bọn họ đồng ý.

 

Lúc lo lắng, ta nhắm mắt lại. Lại nghĩ đến dáng vẻ c.h.ế.t thảm của mình trong giấc mơ, kiên định nói: “Ít nhất, trong lòng bệ hạ và triều thần, Tiêu Minh Ấp không thể sống lại. Phụ thân, nếu thánh chỉ sắc lập Hoàng thái tôn, ngoại tôn của người, cũng là quân.”

 

Trong lúc trầm mặc, ta nghe được giọng của huynh trưởng hít vào khí lạnh. Còn phụ thân sửa lại ống tay áo, chậm rãi nói: “Sắc lập Hoàng thái tôn, để Tiêu Minh Ấp tiếp tục chăn trâu.”

 

8

 

Chúng ta cử ám vệ, ngày đêm giám sát Tiêu Minh Ấp. Nhất cử nhất động của hắn, đều ở trong tay ta.

 

Sau khi bệ hạ khỏi bệnh, triều đình lần đầu tiên nhắc tới chuyện lập người kế vị dự phòng. Tuy rằng cũng có một bộ phận triều thần chủ trương tiếp tục tìm kiếm Tiêu Minh Ấp. Nhưng người có tâm nhất định có thể phát hiện, ở trong lòng bệ hạ... Tiêu Minh Ấp, đã là một người chết.

 

Vây cánh Tiêu Minh Ấp ít ỏi, còn đảng phái của Tấn Vương thì kiêu ngạo càn quấy. Hoàng đế có bốn nhi tử. Đứa con đầu lòng c.h.ế.t sớm, nhi tử thứ hai là Tiêu Minh Ấp sống c.h.ế.t chưa rõ. Ngô Vương có huyết thống dị tộc, cơ hội thượng vị xa vời. Tấn Vương có lẽ là ứng cử viên sáng giá cho vị trí Thái tử.

 

Ta cũng không để ý tới tiền triều hậu cung bởi vì chuyện lập Thái tử mà nổi lên bão táp. Ta và mấy đứa nhỏ an phận sống qua ngày ở Đông cung.

 

Một tháng sau, sinh nhật bệ hạ, thiết yến trong cung. Ta dẫn Lưu Nhàn và mấy đứa nhỏ tham dự.

 

Ở Ngự hoa viên, đụng phải Tấn vương phi đang bị đám người vây quanh. Nàng ăn mặc lộng lẫy, trên mặt khó nén vẻ cao hứng.

 

Trong đám người vây quanh nàng, không thiếu khách quen của Đông cung. Khi nhìn thấy chúng ta, trên mặt hiện lên sự chột dạ và xấu hổ.

 

Lưu Nhàn ở phía sau ta bất mãn lẩm bẩm: “Tiểu nhân đắc chí.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thai-tu-chan-trau-yemg/3.html.]

Người bên cạnh Tấn Vương phi nhìn thấy chúng ta, im lặng một lát, sau đó hành lễ.

 

Tấn vương phi chủ động nhường đường: “Thái tử phi là người được tôn trọng, mời qua trước.”

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Ta liếc nàng ta một cái, gật đầu.

 

Chỉ là lúc đi ngang qua, nghe được nàng ta kề sát nói: “Lần sau ai nhường ai, còn chưa biết đâu!”

 

Lưu Nhàn tức giận muốn xông lên phía trước, bị ta ngăn lại. Nàng xoắn khăn tủi thân rơi lệ: “Nếu có điện hạ ở đây, chắc chắn sẽ không để cho chúng ta chịu tủi thân, bọn họ sao dám kiêu ngạo như vậy!”

 

Ta có chút bất đắc dĩ, quay người lại gõ gõ trán nàng: “Nếu có hắn ở đây, không chừng lại để cho muội chịu tủi thân đấy!”

 

Lưu Nhàn có chút lưu luyến nhìn từng cọng cây ngọn cỏ trong cung: “Muội ở chỗ này ở lâu như vậy, có chút không nỡ rời đi...”

 

Ta cười cười: “Không nỡ, vậy thì không rời đi.”

 

Trên yến hội, Tấn Vương đắc ý, quà tặng chuẩn bị cũng đặc biệt tận tâm.

 

Hoàng đế xem xong, vô cùng hài lòng: “Tấn nhi có tâm.”

 

Nhưng ngay sau đó, liền gọi Thừa Trạch qua: “Thừa Trạch, Hoàng gia gia tặng con một phần quà, thế nào?”

 

Nhìn từ xa, Thừa Trạch có chút sợ hãi. Nhưng Hoàng đế cười híp mắt kéo tay nó, ngay trước mặt mọi người, để thủ lĩnh thái giám tuyên đọc chiếu thư - thánh chỉ sắc lập Thừa Trạch làm Hoàng thái tôn.

 

9

 

Trở lại Đông cung, Lưu Nhàn kéo Thừa Trạch hôn cái “chẹp”: Thừa Trạch của chúng ta thật giỏi!”

 

Thừa Trạch phồng mặt bánh bao, tiểu đại nhân rất đứng đắn: “Di nương, Thừa Trạch đã trưởng thành, không thể hôn!”

 

Ta mím môi mỉm cười. Còn Thừa Uyên và Thừa Du thì tranh nhau tiến lên:

 

“Mẫu thân mẫu thân, con cũng muốn hôn!”

 

“Di nương, A Uyên không lớn, A Uyên có thể hôn!”

 

Lưu Nhàn cười tít mắt, mỗi tay ôm một đứa, trái phải đều hôn. Hôn xong còn không ngừng cảm khái: “Ai nha, thật sự là gió đổi chiều rồi. Lưu Tĩnh trông mong chờ đuổi chúng ta ra khỏi Đông cung, nhận quà của nhiều người như vậy. Tỷ có thấy không, lúc tuyên đọc thánh chỉ, mặt của nàng ta tái nhợt!”

 

Ta cười, sai người truyền thánh chỉ.

 

Sắc mặt Đông Ảnh ngưng trọng tiến lên, thì thầm với ta: “Nương nương, thôn Ngưu Sơn... đã xảy ra chuyện!”

 

 

Loading...