Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

SƠN THẦN CƯỚI VỢ - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-10-03 02:45:10
Lượt xem: 133

10.

Tôi không thể nhìn rõ chuyện gì đã xảy ra nhưng tôi nghe thấy tiếng la hét thảm thiết của những người đó. 

 

Phong Lan đã làm gì? Làm sao họ có thể hét to như vậy? Tôi không thể nhìn thấy vì bị Phong Lan che mắt. 

 

“Đừng nhìn, sẽ dọa em đó.” 

 

Tôi lo lắng cho em gái: “Vậy em gái tôi…” 

 

“Em gái cũng không sao, yên tâm.” 

 

Duy nhất một việc, chính là nhóm buôn người kia. 

 

Không biết qua bao lâu, nhóm người mất đi thanh âm. 

 

Phong Lan buông tay xuống, ánh trăng trên bầu trời đêm cũng chiếu xuống. Trong ánh trăng loang lổ, tôi nhìn thấy vài người nằm trên mặt đất, bất tỉnh. 

 

"Đã xảy ra chuyện gì?" Sở Bân cùng Trần Linh đi tới, cười khổ nói: "Sao vừa rồi tôi không nhìn thấy gì cả? Tôi mở mắt ra đều đã xong."

 

Tôi đem Trần Linh kiểm tra từ trên xuống dưới, Sở Bân vỗ n.g.ự.c : “Đừng lo lắng, tôi đã bảo vệ em gái cậu rất tốt.” 

 

Tôi vỗ nhẹ vào vai cậu: “Cảm ơn người anh em.” 

 

Cậu ta đau đến hít một hơi. 

 

Trần Linh ôm lấy tôi, nước mắt lưng tròng: "Anh ơi, bố mẹ chúng ta muốn bán chúng ta phải không?" 

 

Trần Linh nghe đám người vừa nói. Cô bé này từ nhỏ đã thông minh, dễ dàng hiểu được việc Sơn Thần lấy vợ chỉ là giả vờ. 

 

Tôi không biết làm thế nào để nói với em ấy về chuyện này. 

 

Thay vào đó, Phong Lan nhẹ nhàng hỏi em ấy: “Em có muốn trả thù không?” 

 

“Cái gì?” Tôi có chút bối rối. 

 

Phong Lan nói: "Vì những người phụ nữ bị sát hại năm xưa trong làng và vì chính em, em có muốn người dân trong làng bị trừng phạt không?" 

 

Trần Linh nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu. 

 

Tôi hỏi em ấy: “Em có muốn rời xa bố mẹ và thôn này không?” 

 

Trần Linh gật đầu: “Muốn, họ trọng nam khinh nữ, còn làm ra chuyện như này nữa. Trong lòng em, họ không còn là bố mẹ em nữa!” 

 

Có em ấy nói mấy lời này thì mọi chuyện sẽ dễ dàng xử lý hơn.

 

Tôi sờ đầu con bé, nhìn Phong Lan: “Có thể làm được không?” 

 

“Đương nhiên.” Phong Lan nhếch môi cười: “Sức lực dần dần khôi phục, không nhiều, nhưng là đủ.”

 

Tôi suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Nếu có thể, tôi muốn người dân trong thôn rút ra một bài học, sau này không dùng khẩu hiệu phong kiến mê tín để làm chuyện tai hại.” 

 

Phong Lan đưa tay ra: “Hãy theo tôi.” 

 

Sở Bân nhìn anh ấy rồi lại nhìn tôi: "Được rồi, cậu đi trước đi, em gái để tôi trông, tôi tìm mấy cái dây thừng trói người lại." 

 

“Xem thời gian thì cũng không xa lắm, trời gần sáng rồi, cảnh sát hỗ trợ sẽ tới." 

 

Tôi đặt tay lên lòng bàn tay của Phong Lan, anh ấy đưa tôi về phía trước một bước. Thật ngạc nhiên, tôi chỉ bước một bước và đến thẳng ngọn núi phía sau thôn, nơi tôi có thể nhìn thấy toàn bộ thôn. 

 

Họ dường như đang vui đùa, ca hát nhảy múa bên dưới, tôi có thể nghe thấy tiếng hát từ thôn phía xa. 

 

Trong lúc nhất thời quên buông tay Phong Lan. Anh ấy nói với tôi rằng việc Sơn Thần lấy vợ không phải do anh ấy bày mưu tính kế. 

 

Anh đã ngủ hơn hai mươi năm. Nhưng vào lễ Trung Nguyên, dưới sự ảnh hưởng của âm khí, anh thỉnh thoảng tỉnh dậy và nhìn thấy những người đó cấu kết với trưởng thôn bắt cóc cô dâu đi. 

 

Phong Lan không biết những người này đang lợi dụng tên tuổi của mình để làm việc, trong lúc ngủ, linh lực của anh rất yếu, cho dù đêm đó anh gần như cứu được các cô gái, anh cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu. 

 

Vì vậy, anh không biết chuyện gì đã xảy ra với những cô gái đó. 

 

"Tuy nhiên, có vẻ như bây giờ những cô gái đó vẫn chưa thoát khỏi nanh vuốt của chúng." Phong Lan thở dài, "Nếu không, trò lừa đảo này sẽ không tiếp tục cho đến bây giờ." 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/son-than-cuoi-vo/chuong-7.html.]

 

Tôi hỏi: "Tại sao anh lại ngủ say?"

 

Phong Lan cười khổ: “tín ngưỡng của thôn dân không trong sạch, thờ phụng không phải là Sơn Thần Phong Lan ta.”

 

Tôi hiểu rồi, chẳng trách anh ấy chỉ xin tôi dâng hương mà thôi. 

 

Tôi ngẩng đầu nhìn anh: “Nhưng anh cũng biết tôi không tin anh, vì sao nén hương vừa rồi tôi thắp lại có tác dụng với anh?” 

 

Anh mím môi, trầm giọng nói: “Hương trên người có duyên, cũng giống như bình thường vợ nấu cơm cho chồng không liên quan gì đến tín ngưỡng." 

 

Tôi: "...”

 

Tôi chỉ vào thôn phía dưới: “Không phải nói muốn trừng phạt bọn họ sao? Đi thôi.” 

 

Phong Lan nhàn nhạt liếc nhìn tôi, có vẻ có chút bất đắc dĩ trước sự cắt ngang đột ngột của tôi. 

 

Nhưng anh ta đã nhanh chóng sử dụng pháp thuật của mình và giáng một tia sét xuống thôn. 

 

Tôi nhìn thấy đôi mắt anh trở nên vàng óng, uy nghiêm và đầy áp bức. 

 

Tuy nhiên, anh ấy chỉ có thể đẹp trai trong ba giây. 

 

Trong miệng ânh ấy lẩm bẩm điều gì đó, tựa hồ có chút khó chịu, hai ba tiếng sấm liên tiếp giáng xuống. 

 

"Tôi cho các người thừa lúc tôi ngủ say dùng danh nghĩa của tôi làm chuyện xấu, xem tôi có đánh ch. ế. t các người hay không." 

 

“Tôi chém, tôi chém, tôi chém."

 

“Toàn bộ thôn này không có một người tốt nào cả, cả bọn đều ngu ngốc. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ rút lại sự bảo vệ, tùy ý để các ngươi tìm đường ch. ế. t." 

 

Tôi lặng lẽ bước sang một bên để tránh làm hại những người vô tội. 

 

Nhìn dáng vẻ của Phong Lan, tôi nhớ đến vị Sơn Thần trong miệng mọi người từ khi còn nhỏ, không có ngoại lệ, không thể tách rời những từ như tàn nhẫn, khát máu, tàn nhẫn độc ác, tàn nhẫn bất nhân. 

 

Nhưng lúc này tôi chỉ muốn cười. Sơn Thần đại nhân trong lời đồn có vẻ khác với những gì họ nói. 

 

Phong Lan đã trừng phạt đủ rồi quay lại với tôi: "Tôi đã lấy lại sự bảo vệ của mình rồi. Nếu họ tiếp tục muốn tìm đường ch. ế. t, bọn sẽ tan cửa nát nhà." 

 

Tôi gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi hỏi lại anh ấy: "Vậy bố mẹ tôi.. "

 

Tôi đã lấy lại quà đính hôn đưa cho em, em xem tin nhắn đi, có lẽ đã chuyển tiền vào tài khoản cho em rồi. 

 

Cuối cùng cũng có tín hiệu, quả nhiên trong điện thoại có tin nhắn từ ngân hàng. 

 

Bảy, bảy chữ số? Tôi không bị choáng váng sao? 

 

“Đây chỉ là lễ vật, hy vọng em sẽ không cảm thấy nó quá nhỏ.” Phong Lan nói: “Từ nay trở đi, tất cả tiền bạc của tôi đều sẽ đưa cho em.” 

 

Nhưng lời nói này, nếu tôi thật sự giữ sẽ không tốt lắm đâu.

 

Tôi mất một thời gian để bình tĩnh lại và không nói chuyện với anh ấy về món quà đính hôn. 

 

"Tôi muốn anh giúp tôi và em gái tôi hoàn toàn tách khỏi gia đình tôi. Anh có thể làm được không?" 

 

Bởi vì Trần Linh hiện đang học lớp 12, việc chuyển sang trường khác đòi hỏi một loạt thủ tục. 

 

“Tôi muốn trở thành người giám hộ đầu tiên của em ấy. Trong hộ khẩu chỉ có tên hai của chúng tôi.” 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

 

Phong Lan gật đầu: “Tôi có thể làm được.” 

 

Anh ấy suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thai nhi trong bụng mẹ em là quỷ thai.” 

 

“Nếu không xoá sạch, ngày nó chào đời cũng sẽ là ngày mẹ em qua đời.” 

 

Tôi nhắm mắt lại nhưng vẫn không thể hoàn toàn thờ ơ, nói: “Nói với bà ấy một tiếng đi, phá hay giữ điều đó phụ thuộc vào bà ấy." 

 

Chuyện gì xảy ra tiếp theo đó không phải là điều tôi có thể kiểm soát. 



Loading...