Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Son Phấn Chẳng Phai Mờ - Phần 8

Cập nhật lúc: 2024-10-05 18:08:14
Lượt xem: 794

14

 

Nơi hoang sơn dã lãnh, đoàn người đưa tang chầm chậm dừng lại, chuẩn bị mở nắp quan tài.

 

Kiệu của ta bỗng xuất hiện.

 

“Thiếu phu nhân sao lại tới đây?”

 

“Ta đến tiễn phu quân đoạn đường cuối cùng.”

 

Ta cầm khăn tay lau nước mắt, dáng vẻ bi thương đi quanh quan tài mấy vòng.

 

Cố Thanh Dã dám dùng cách nguy hiểm này, đương nhiên đã có tính toán chu toàn, mấy người khiêng quan tài này đều là tâm phúc của hắn.

 

Có xảy ra biến cố, họ cũng căng thẳng nhìn nhau.

 

Dù ta có tận mắt nhìn Cố Thanh Dã bị chôn xuống đất, sau khi ta rời đi, họ vẫn có thể đào hắn lên mà không gặp vấn đề gì.

 

Ta khẽ thở dài.

 

“Trời nóng bức như thế này, phu quân bị chôn xuống đất, chẳng mấy chốc sẽ thối rữa ra thôi.”

 

“Côn trùng, rắn, chuột bọ sẽ đến hút máu, gặm nhấm xương thịt của chàng.”

 

“Đừng chôn nữa, thiêu luôn đi!”

 

Những người khiêng quan tài nhìn nhau một lượt, nói:

 

“Thiếu phu nhân à, tiểu Hầu gia an táng thế nào, Cố gia đã có nghi thức, lão Hầu gia không hạ lệnh, chúng tôi không dám tự ý làm gì.”

 

“Phải đó, đây không phải là nơi cô nên đến, cô mau về phủ thì hơn!”

 

Ta đã sớm lường trước việc này, lấy từ trong tay áo ra một viên ngọc lưu ly:

 

“Đây là bảo vật gia truyền của ta, ta muốn tự tay đặt vào quan tài của phu quân, coi như chút tâm ý cuối cùng.”

 

Họ thấy cũng không có vấn đề gì, để mau chóng đuổi ta đi, đành phải mở nắp quan tài ra.

 

Ánh nắng gay gắt, viên ngọc lưu ly trong quan tài phản chiếu ánh sáng chói lóa.

 

Những người khiêng quan tài khó chịu, nóng nực đến mức phải dùng tay áo lau mồ hôi.

 

Ta bỗng đập tay vào quan tài, vừa khóc vừa gào to:

 

“Cố Thanh Dã, ngươi cứ thế mà bỏ mặc mẹ con ta, ngươi quả là kẻ lòng lang dạ sói, trời đất không dung!”

 

“Ông trời ơi! Nếu người có mắt, hãy thiêu Cố Thanh Dã đi! Hãy cho hắn tan xương nát thịt!”

 

Đúng lúc đó, từ trong quan tài bốc lên một ngọn lửa, Cố Thanh Dã nằm bên trong, quần áo bị đốt cháy kêu xèo xèo.

 

Mọi người đều sững sờ nhìn cảnh tượng trước mặt, hét lên:

 

“Gặp ma rồi! Xác c.h.ế.t vùng dậy!”

 

“Nói bậy! Làm sao mà xác c.h.ế.t sống lại được, hắn đâu có... Còn không mau dập lửa đi!”

 

Ta vui sướng nhìn tất cả, lấy khăn tay che miệng cười khúc khích: “Đây là thiên phạt đó! Các ngươi hãy cẩn thận, kẻo gặp báo ứng!”

 

Bọn họ bị lời ta dọa sợ, dập lửa cũng có phần luống cuống, sợ hãi.

 

Khi ở Hầu phủ, ta đã lợi dụng lúc mở quan tài, lén rắc phốt pho lên người Cố Thanh Dã.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Phốt pho dễ cháy, viên ngọc lưu ly có thể tụ ánh sáng, dễ dàng đạt tới điểm bốc cháy.

 

Cố Thanh Dã không phải muốn giả c.h.ế.t sao? Vậy thì để hắn c.h.ế.t thật đi.

 

Cảm giác báo thù ngọt ngào đến mức khiến ta không ngừng run rẩy.

 

Người trong quan tài dường như đã có cảm giác, đau đớn đến mức giãy giụa, miệng phát ra những tiếng ú ớ không rõ.

 

Từ trong núi vang lên một tiếng kêu tràn đầy lo lắng:

 

“Công tử!”

 

15

 

Vân Hiên gầy gò, tiều tụy, thân hình mỏng manh tựa như một tờ giấy, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/son-phan-chang-phai-mo/phan-8.html.]

 

Nhưng y vẫn kiên cường, cố hết sức chạy về phía Cố Thanh Dã.

 

Quan tài cháy rất nhanh, mọi người chỉ có thể cùng nhau nâng Cố Thanh Dã ra khỏi quan tài.

 

Lúc này Cố Thanh Dã đã hoàn toàn tỉnh táo, nhưng chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đau đớn đến mức lăn lộn trên mặt đất, hai tay nắm chặt vùng hạ bộ, tiếng kêu khàn khàn:

 

“Cứu mạng... Cứu ta...”

 

Ta nhìn kỹ lại.

 

Khi ấy chỉ mải rắc phốt pho lên người hắn, mà ngay chỗ đó lại rắc hơi nhiều, nên cháy dữ dội nhất.

 

Những kẻ khiêng quan tài sợ lửa bén sang mình, không dám lại gần.

 

Chỉ có Vân Hiên hối hả lao tới, bất chấp tất cả, xé rách áo Cố Thanh Dã đang cháy, ôm hắn lăn lộn trên mặt đất dập lửa.

 

Ta sững sờ nhìn.

 

Hóa ra đây chính là sức mạnh của tình yêu.

 

Quần áo trên người Vân Hiên cũng đã cháy, nhưng y dường như không cảm nhận được đau đớn, mãi cho đến khi lửa trên người hai người họ tắt, y mới thở hổn hển dừng lại, nằm bò trên n.g.ự.c Cố Thanh Dã.

 

“Công tử, ngài thế nào rồi?”

 

Trên mặt và người của cả hai chẳng phải là bỏng thì cũng là bẩn, thực sự vô cùng thê thảm.

 

Nhưng khi Cố Thanh Dã nhìn thấy Vân Hiên, đôi mắt hắn lập tức sáng lên, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Hiên nhi, là ngươi sao?”

 

Vân Hiên vừa khóc vừa gật đầu, trong lúc dập lửa, má phải của y bị bỏng.

 

Cố Thanh Dã đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, thì ra đầu gối của Vân Hiên đã đè trúng phần hạ thân của Cố Thanh Dã, nơi đó đã bị m.á.u tươi thấm đẫm.

 

Cả hai cùng lúc nhận ra điều đó, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

 

Vân Hiên đứng dậy, chỉ thẳng vào mặt ta mà mắng:

 

“Ngươi đồ độc phụ ác độc, vì không chiếm được lòng công tử nên sinh hận, phá hủy gốc rễ của công tử, đúng là lòng dạ rắn rết, hôm nay ta phải liều mạng với ngươi!”

 

Ta lùi lại hai bước, người cầm đầu đội khiêng quan tài đứng chắn trước mặt ta, ngăn Vân Hiên lại.

 

Cố Thanh Dã đau đến mức răng va vào nhau lập cập, thấy tình thế không ổn, cắn răng nói: “Còn không mau bắt ả độc phụ độc ác này lại! Chẳng lẽ các ngươi không nghe lệnh của ta nữa sao?”

 

Những người khiêng quan tài không hề động đậy, dường như vô cùng khó xử.

 

Ta phủi bụi trên áo tang trắng, hướng về phía Cố Thanh Dã nói:

 

“Hiện tại ngươi trên danh nghĩa ở Hộ bộ đã là người chết, còn ta vẫn là chủ mẫu của Hầu phủ, ngươi nghĩ họ sẽ nghe lời ai?”

 

“Ngươi muốn trả thù ta, trừ khi ngươi khôi phục thân phận tiểu Hầu gia, thừa nhận mình đã giả chết.”

 

Ta tốt bụng nhắc nhở:

 

“Giả c.h.ế.t là tội khi quân, không chỉ liên lụy đến Hầu phủ, mà ngươi sau này cũng vĩnh viễn không thể ở bên tình nhân của ngươi nữa.”

 

Cố Thanh Dã tức đến mặt mũi đỏ bừng, vừa định gượng dậy, lại yếu ớt ngã xuống đất, được Vân Hiên kịp thời đỡ lấy.

 

Hắn rít lên hỏi: “Giang Ninh Sơ, có phải ngươi đã sớm biết chuyện ta giả c.h.ế.t rồi đúng không?”

 

Ta nhún vai, không thèm để tâm, để một tiếng cười nhẹ tan vào gió.

 

Hắn đã là kẻ thất thế, không đáng để ta phí lời.

 

Ta ra lệnh cho những người khiêng quan tài:

 

“Cố Thanh Dã sẽ không quay về Hầu phủ nữa, các ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ.”

 

“Sau này nếu có việc cần nhờ ta, cứ đến tìm ta.”

 

“Nhưng hôm nay các ngươi chưa từng thấy ta.”

 

Ta vẫy tay áo, nhàn nhã bước đi.

 

Ngồi trên kiệu, ta vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc nức nở của hai người họ.

 

“Hiên nhi, ta sau này là một kẻ phế nhân, ngươi còn muốn ta sao?”

 

“Muốn chứ, tất nhiên là muốn! Bất kể công tử trở thành thế nào, ta cũng ở bên ngài!”

Loading...