Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phu Quân Của Ta Mất Trí Nhớ Rồi - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-09-11 18:05:26
Lượt xem: 600

Một lát sau, có người đi tới gần, Bùi Tri Thuật mới buông ta ra, để lại ta ngơ ngác.

 

Hắn đưa tay đặt lên vai ta, bóp nhẹ.

 

"Dọa nàng rồi à, thả lỏng nào."

 

Ta dần hoàn hồn, sắc mặt tái nhợt của ta cũng dần trở lại bình thường.

 

Nhưng trong lòng vẫn đầy lo lắng, vì vậy, ta liền nói ra câu có lợi nhất cho mình.

 

"Chàng tự nguyện cưới ta mà."

 

"Ừ, còn gì nữa?"

Anan

 

"Tương Nghi, những gì quận chúa nói có đúng không? Nói thật với ta đi."

 

Giọng hắn không hề nghiêm khắc, thậm chí còn có vẻ an ủi.

 

Mũi ta cay cay.

 

"Chàng còn tin những gì ta nói không?"

 

Bùi Tri Thuật nhìn ta đầy nghiêm túc.

 

"Tất nhiên. Nàng là thê tử của ta, nàng nói, ta sẽ tin."

 

21.

 

Ngày đầu tiên ta gặp Bùi Tri Thuật, trời mưa to gió lớn.

 

Ta lại một lần nữa bị mẫu thân chỉ tay vào mặt mà mắng.

 

"Ngươi cút ra ngoài cho ta."

 

Chẳng mấy chốc, ta đã bị đuổi ra ngoài cổng phủ.

 

Ta gõ cửa, khẩn cầu trong nước mắt.

 

"Con biết lỗi rồi, mẫu thân, thật sự biết lỗi rồi, hãy để con vào đi, xin người, mẫu thân!"

 

Mặc dù nói như vậy, nhưng thực ra ta cũng chẳng biết mình đã sai ở chỗ nào.

 

Rõ ràng ta chỉ đang ăn cơm một cách đàng hoàng, không gây chuyện cũng chẳng náo loạn.

 

Nhưng mẫu thân đột nhiên nổi giận, quăng đũa xuống, bảo ta bất kính.

 

Ta nghĩ đi nghĩ lại, lý do duy nhất mà ta có thể nghĩ ra là ta bước chân trái vào phòng trước.

 

22.

 

Ta biết mình sẽ không thể mở cánh cửa đó, bởi vì trước đây ta cũng chưa bao giờ mở được.

 

Nhưng hôm ấy thời tiết quá xấu, ta nghĩ mẫu thân sẽ thương hại ta một chút.

 

Nhưng trái tim của mẫu thân là đá, cuối cùng bà vẫn không động lòng thương xót.

 

Lúc đó, gia đình ta vừa mới chuyển từ Thục địa đến kinh thành không lâu.

 

Mẫu thân biết rõ ta không quen thuộc với kinh thành, cũng không có bạn bè để nhờ cậy, nhưng vẫn nhẫn tâm đuổi ta ra ngoài.

 

Nếu đã như vậy, đừng trách ta độc ác.

 

Ta ngồi trên bậc thềm bên ngoài, chống cằm suy nghĩ không chút cảm xúc, rằng sắp tới đây, ta sẽ phải đổ bệnh, không nặng không nhẹ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/phu-quan-cua-ta-mat-tri-nho-roi/chuong-5.html.]

Để phụ thân biết, cái vẻ ngoài dịu dàng, hiền thục của mẫu thân chỉ là giả tạo.

 

Khuôn mặt hiền lành nhưng trái tim ác độc, như hổ đói vồ mồi mới đúng bản chất của bà.

 

23.

 

Kế hoạch của ta cuối cùng đã không thực hiện được.

 

Bùi Tri Thuật tình cờ đi ngang qua và nhìn thấy ta trông như một con ch.ó con ướt sũng.

 

Hắn không hỏi tại sao ta ngồi ở đây, cũng không hỏi chuyện gì đã xảy ra.

 

Hắn chỉ đưa chiếc ô của mình cho ta, rồi nhét vào tay ta hai đài sen.

 

"Mới hái đấy. Hạt sen ngọt mát, có thể giải sầu." Hắn nói.

 

Ta ngây ngốc nhìn hắn.

 

Bùi Tri Thuật có dung mạo vô cùng tuấn tú, ánh mắt sáng tựa sao, dáng người thanh thoát như tùng bách.

 

Chỉ là sắc mặt hắn có chút lạnh lùng, mang theo vẻ xa cách như muốn nói với người lạ đừng lại gần, còn người quen cũng đừng đến làm phiền.

 

Ta biết rằng, có những người mặt hiền tâm ác, thì cũng có những người mặt lạnh tâm mềm.

 

Mẫu thân là kiểu người thứ nhất, còn Bùi Tri Thuật là kiểu người thứ hai.

 

24.

 

Ta vốn định hỏi tên của Bùi Tri Thuật, để sau này đến nhà tạ ơn.

 

Nhưng Bùi Tri Thuật lại nói: "Chuyện nhỏ thôi, không cần cảm ơn."

 

Về sau, ta mới biết hắn chính là Bùi Tri Thuật, đại tài tử nổi danh trong kinh thành.

 

Cũng biết rằng người trong lòng hắn là Chiêu Dương quận chúa.

 

Ta tự hiểu bản thân không xứng với hắn, không dám làm phiền, chỉ dám nhìn từ xa.

 

Giống như bao người khác trong kinh thành, ta cũng nghĩ rằng hắn và quận chúa rồi sẽ thành thân.

 

Thậm chí, ta còn tưởng tượng lễ cưới của họ sẽ hoành tráng thế nào, nhận được bao nhiêu lời chúc phúc thật lòng.

 

Không ngờ, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

 

Bốn năm trước, khi đó Bùi Tri Thuật chưa phải là tể tướng.

 

Hắn bị người khác hãm hại, liên quan đến một vụ án mạng và bị giam trong ngục của bộ hình.

 

Chuyện liên quan đến mạng người, không phải chuyện đùa.

 

Khi ấy, nhiều người nói rằng thiên tài như Bùi Tri Thuật e rằng sẽ phải gục ngã vì vụ án này.

 

Nhưng ta không tin.

 

Không tin rằng Bùi Tri Thuật là kẻ xấu, cũng không tin rằng hắn sẽ chết.

 

Ta ngây thơ mong đợi rằng Chiêu Dương quận chúa sẽ vì Bùi Tri Thuật mà chạy đôn chạy đáo, giúp hắn thoát khỏi cảnh ngục tù.

 

Dù sao, họ cũng thân thiết như vậy, đúng không?

 

Nhưng một ngày nọ, ta tình cờ nghe thấy Chiêu Dương quận chúa nói với người khác trong một tửu lâu:

 

"Nếu sớm biết hắn là kẻ không phân biệt phải trái, g.i.ế.c người không ghê tay như vậy, ta đã không bao giờ thân thiết với hắn."

 

Khoảnh khắc đó, ta như bị sét đánh ngang tai.

Loading...