Chạm để tắt
Chạm để tắt

NHÂN CHỨNG DƯ THỪA - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-09-15 01:44:41
Lượt xem: 119

Ngoại truyện

Tôi là kẻ săn mồi bẩm sinh.

Con mồi đầu tiên, chính là viện trưởng trại trẻ mồ côi của chúng tôi.

Ông ta hiền lành phúc hậu, nhiệt tình với công ích, được giới truyền thông ca ngợi là "vị ân nhân của lòng tốt".

Cuối cùng lại c.h.ế.t đột ngột khi đang giở trò đồi bại với học sinh.

Sự việc này đã trở thành ngòi nổ, trực tiếp khiến những chuyện bẩn thỉu của trại trẻ mồ côi bị phơi bày. Sau đó cảnh sát điều tra, xác nhận nguyên nhân cái c.h.ế.t của viện trưởng là do sử dụng quá liều thuốc kích thích dẫn đến đột tử.

Lần đầu tiên tôi gây án, đã thuận lợi bị kết luận là tai nạn.

Bí mật nằm ở chỗ thuốc.

Đó là một loại thuốc con nhộng dạng bột, chỉ cần âm thầm trộn hai phần bột thành một phần, là có thể yên tâm chờ đợi kết quả.

Mà tháng đó, vừa hay là do tôi phụ trách dọn dẹp văn phòng.

Ông ta đáng chết.

Chị gái ngủ cùng giường với tôi rất xinh đẹp và tốt bụng, luôn lén lút chừa lại cho tôi nửa miếng bánh mì. Thế nhưng một cô gái hiểu chuyện như vậy, lại luôn bị ông ta lấy cớ vi phạm nội quy, kéo vào văn phòng đánh đập.

Có lần vào buổi tối, viện trưởng đột nhiên gọi tôi đến văn phòng, chị gái tôi rất lo lắng, bảo tôi trốn đi, chị ấy đi thay.

Sau khi quay lại, trên người chị ấy đầy vết thương, bầm tím khắp người, tôi đã từng nghĩ rằng đó là do nửa miếng bánh mì kia.

"Em không ăn mấy thứ này nữa đâu, thật ra, em cũng không đói lắm."

Vừa dứt lời, bụng tôi đã kêu lên ùng ục.

Chị ấy bật khóc vì vui mừng, âu yếm sờ đầu tôi, trong mắt là nỗi đau buồn mà tôi không thể hiểu được.

"Đồ ngốc, em không hiểu đâu, ăn đi."

Sau đó chị ấy qua đời, nghe nói là mang thai bốn tháng bị đưa đi phá thai, kết quả bị băng huyết mà c.h.ế.t trong một phòng khám chui.

Các giáo viên rất tiếc nuối, lấy chị ấy ra làm tấm gương xấu để răn đe chúng tôi: "Nhìn xem, chắc chắn là đã làm loạn bên ngoài, có bạn trai rồi. Mọi người nhìn cho rõ, đây chính là kết cục của việc không biết tự ái!"

Khoảnh khắc đó, có thứ gì đó trong tâm hồn vốn đã không mấy giàu có của tôi đang cuồn cuộn sôi trào. Tôi không hề có chút mâu thuẫn về mặt đạo đức nào, đối với những đứa trẻ như chúng tôi, những kẻ đã phải vật lộn để sống sót, thì điều này có là gì chứ.

Rất nhanh sau đó, tôi được nhận nuôi bởi một cặp vợ chồng họa sĩ.

Người chồng có chút tiếng tăm trong giới, ông ta thích bắt người ta tạo đủ loại tư thế đáng xấu hổ khi không mặc gì, để ông ta tìm kiếm cảm hứng.

Còn tôi, trở thành người mẫu duy nhất của ông ta.

Nếu tôi không đồng ý, ông ta, kẻ có khuynh hướng bạo lực, sẽ đánh đập tôi, đánh tôi đến chết.

Tôi cầu cứu người vợ đang ở bên ngoài, nhưng bà ta chỉ lạnh lùng đóng cửa lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nhan-chung-du-thua/chuong-10.html.]

Vào ban đêm, bà ta lại xõa tóc tai bù xù, bóp cổ tôi, vẻ mặt độc ác đó, cứ như thể tôi đã g.i.ế.c cả nhà bà ta vậy.

"Là mày, là mày câu dẫn ông ấy trước đúng không!

"Tao vừa nhìn đã biết mày là loại hồ ly tinh rồi, giả vờ đáng thương, tao sẽ cho mày biết tay!"

Có một ngày nọ, khi đang học, cô giáo hốt hoảng gọi tôi ra ngoài, nói rằng nhà tôi có chuyện.

Tôi cố gắng tỏ ra hoảng sợ bất lực đáng thương, nước mắt rơi như mưa, vô cùng đáng thương.

Cuối cùng cũng đến ngày này, tôi thầm nghĩ.

Tôi đã cho thuốc kích thích ảo giác vào quả bóng tập yoga của người vợ, khí gas từ từ lan tỏa trong phòng tranh chật hẹp, người chồng bị ảo giác khống chế, đã g.i.ế.c c.h.ế.t vợ mình.

Sự ra đời của sinh mạng là một sự ngẫu nhiên, vậy thì cái c.h.ế.t cũng nên như vậy.

Lên đại học, Tô Thần xuất hiện.

Bạn bè xung quanh khéo léo nhắc nhở tôi: "Trên đời này không có người yêu hoàn hảo 100%, nếu như cậu không thể nói ra được một khuyết điểm nào của anh ta, vậy thì anh ta nhất định đang che giấu điều gì đó."

Lúc đó tôi ngây ngô, có thể nói là mù tịt về tình yêu.

Bởi vì so với những gì đã trải qua, Tô Thần đã là người thứ hai trên thế giới này, nguyện ý đối tốt với tôi.

Đặc biệt là khoảnh khắc anh ta bưng chiếc bánh kem ra, tôi đã nhớ đến trại trẻ mồ côi.

Tháng chín oi bức, tiếng ve sầu kêu râm ran.

Hơn mười cô bé chen chúc trong căn phòng ngủ chật hẹp của trại trẻ mồ côi, trong đêm hè nóng nực khó chịu, chị gái đã từng lén lút hứa với tôi.

"Đừng buồn, đợi đến sinh nhật em lần sau, chị nhất định sẽ mua cho em một chiếc bánh kem."

"Phải có dâu tây nhé?"

Chúng tôi không có quan hệ huyết thống, chỉ là tình cảm nương tựa lẫn nhau mà lớn lên.

Nhưng tôi biết, chị ấy có một miếng cơm, sẽ không để tôi bị đói.

Tôi cũng vậy.

Tôi gối đầu lên vai chị ấy, chìm vào giấc ngủ trong mùi xà phòng thơm tho sạch sẽ.

"Vâng ạ, chị hứa đấy!"

--Hết--

 

 

 

 

Loading...