Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ngược Sát Phò Mã - Phần 10

Cập nhật lúc: 2024-09-20 09:57:44
Lượt xem: 413

23

 

Lý Vân Giao run rẩy đứng dậy từ trên quan tài.

 

Bất ngờ, nàng hét lên một tiếng chói tai, rút trâm vàng trên đầu và đ.â.m thẳng về phía Lý Thịnh.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

"Tất cả là tại ngươi! Rõ ràng ngươi ham muốn hoàng hậu, mưu toan tranh đoạt ngai vàng, hại chếc mẫu phi ta, bắt ta dụ dỗ Sở Sinh, trước chiếm binh quyền Dương gia, sau thiết kế hãm hại Lý Vân Triều.

 

"Bây giờ sự việc bại lộ, ngươi lại muốn g.i.ế.c ta để đổ hết tội lỗi lên đầu ta.

 

"Lý Thịnh, ngươi không xứng làm cha ta. Hôm nay ta sẽ thay mẫu phi báo thù, lấy mạng ngươi."

 

Chiếc trâm vàng đ.â.m sâu vào cổ họng của Lý Thịnh.

 

Mắt hắn trợn trừng, m.á.u tươi từ miệng phun ra, không thể tin nổi đứa con gái mà hắn luôn coi là quân cờ lại dám g.i.ế.c hắn.

 

Lý Vân Giao nhìn đôi tay dính đầy máu, cười điên cuồng.

 

"Cuối cùng... cuối cùng sẽ không còn ai ép ta làm những điều ta không muốn nữa..."

 

Nàng vứt cây trâm vàng, lao về phía Sở Sinh.

 

"Sở Sinh, đừng sợ, dù chếc ta cũng sẽ ở bên chàng... Tại sao..."

 

Lời của Lý Vân Giao chưa kịp nói hết, nàng đau đớn nhìn xuống bụng mình.

 

Một mũi tên đang cắm trên bụng nàng.

 

Sở Sinh trên người vẫn còn giấu mũi tên trong tay áo.

 

Hắn đẩy mạnh Lý Vân Giao ra, sau đó lại quay sang nhìn ta và Dương Chiêu với ánh mắt đầy tình cảm.

 

“Tất cả là do Thân vương phụ tử ép buộc ta. Họ không chỉ bức bách ta, mà còn mua chuộc nhiều đại thần trong triều.

 

“Vân Triều, Dương Chiêu, ta thực lòng yêu các nàng. Vân Triều, nàng đã quên một năm ta và nàng bên nhau rồi sao? Nàng đã quên bao nhiêu kỷ niệm giữa chúng ta sao?

 

“Dương Chiêu, nàng còn nhớ khi nàng giơ ngón tay thề trước thần linh rằng sẽ gả cho ta không?

 

“Chỉ cần các nàng chịu tha thứ cho ta, ta sẽ giao ra danh sách những người đã bị Thân vương mua chuộc.”

 

Hắn đang tự tin quá mức hay là đang đánh cược một phen?

 

Chếc đến nơi mà vẫn không biết.

 

Lời của Sở Sinh vừa dứt, tất cả các đại thần có mặt đều lộ vẻ hoảng loạn.

 

Ta còn cần hắn đưa ra danh sách sao? Người chẳng phải đều đang ở đây rồi sao!

 

Ta và Dương Chiêu nhìn nhau, Dương Chiêu quay người đ.â.m thẳng thanh kiếm mềm vào tim Sở Sinh.

 

“Nhát kiếm này là thay cho phụ thân ta.”

 

Chưa kịp để Sở Sinh mở miệng, thanh kiếm mềm đã cắt đứt cổ họng hắn.

 

“Nhát kiếm này là thay cho mẫu thân ta.”

 

Nhát cuối cùng, Dương Chiêu vung kiếm chặt phăng đầu của Sở Sinh.

 

“Nhát kiếm này là của huynh trưởng ta.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguoc-sat-pho-ma/phan-10.html.]

Trùng hợp thay, cái đầu của Sở Sinh lăn đến ngay trước mặt Lý Vân Giao.

 

Nàng bật cười điên loạn.

 

Rút mũi tên từ bụng mình ra, Lý Vân Giao đ.â.m thẳng vào mắt Sở Sinh.

 

“Ta đã yêu ngươi nhiều như vậy... tại sao ngươi không yêu ta...

 

“Ngươi đã nói mọi thứ với Lý Vân Triều và Dương Chiêu đều là giả, trong lòng ngươi chỉ có ta. Ngươi còn nói sẽ biến ta thành... người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian... Ngươi nói sẽ kính ta... yêu ta... nhưng tại sao ngươi lại lừa dối ta... Sở Sinh... Sở Sinh...”

 

Lý Vân Giao không biết rằng kiếp trước Sở Sinh đã thực hiện điều đó. Vì nàng hoặc nói đúng hơn là vì quyền lực, hắn đã khiêu khích ta g.i.ế.c Dương Chiêu, sau đó tự tay siết cổ ta, cuối cùng đường hoàng cưới Lý Vân Giao, hai người sinh con đẻ cái khiến thiên hạ vô cùng ngưỡng mộ, sau này còn trở thành một giai thoại.

 

Chỉ tiếc rằng kiếp này, đừng hòng mơ tới.

 

“Ta đã cố gắng sống thật tốt... tại sao không ai yêu ta...

 

“Người duy nhất đối xử tốt với ta là mẫu phi, lại bị Lý Thịnh thiêu sống... Hoàng tổ mẫu cũng chỉ coi ta như một quân cờ... Không một ai thật lòng với ta... Trời xanh thật bất công... tại sao ta lại là con gái của Lý Thịnh? Tại sao ta là Lý Vân Giao mà không phải Lý Vân Triều...

 

“Ta không muốn làm con rối nữa, không muốn làm quân cờ, không muốn không ai yêu, ta không muốn làm Lý Vân Giao nữa, không muốn!”

 

Lý Vân Giao rút mũi tên từ mắt Sở Sinh, đ.â.m thẳng vào cổ họng mình.

 

Nàng ngã phịch xuống đất, gương mặt không hề lộ vẻ đau đớn, khóe miệng thậm chí còn khẽ nhếch lên, không thành tiếng mà thầm nói: “Cuối cùng ta cũng không còn là Lý Vân Giao không ai yêu nữa.”

 

24

 

Lúc này, phụ hoàng bước tới trước mặt Lý Thịnh.

 

"Trẫm đã sớm soạn mật chiếu, đợi trẫm băng hà, ngươi và dòng tộc ngươi sẽ kế thừa ngai vàng.

 

"Tại sao ngươi lại không thể chờ đợi, còn ra tay với Vân Triều?”

 

Lý Thịnh nghe vậy, ánh mắt lộ ra vẻ hối hận.

 

Hắn cố sức nắm chặt vạt áo của phụ hoàng: "Hoàng huynh... thần đệ biết sai rồi... cứu ta với... hoàng huynh cứu ta..."

 

Phụ hoàng nhắm mắt lại, giật vạt áo ra khỏi tay Lý Thịnh.

 

"Thân vương Lý Thịnh mưu phản, g.i.ế.c vua, bị xử tử ngay tại chỗ, toàn bộ gia quyến bị lưu đày đến Lĩnh Nam."

 

Mắt Lý Thịnh trợn trừng, m.á.u tươi không ngừng trào ra từ miệng.

 

"Hoàng huynh... hoàng..."

 

Phụ hoàng quay lưng bỏ đi, khi đi đến cửa ngự thư phòng, người dừng bước.

 

"Tiên hoàng đã đích thân phong Vân Triều làm hoàng thái nữ, hôm nay trẫm sắc phong Vân Triều làm trữ quân của Đại Hạ. Sau khi trẫm băng hà, hoàng thái nữ sẽ kế vị.

 

"Dương Chiêu là hậu nhân của Dương gia, nàng một lòng vì bách tính thiên hạ, tâm chí trên sa trường. Nay trẫm phong nàng làm Hộ quốc đại tướng quân, kế thừa sự nghiệp của phụ mẫu, đảm nhiệm chức thống soái tam quân."

 

Không một đại thần nào dám lên tiếng phản đối.

 

Họ bây giờ cũng không lo nổi cho thân mình.

 

Phụ hoàng rời đi, ta và Dương Chiêu đứng sóng vai nhau.

 

Các đại thần đồng loạt quỳ xuống hành lễ lớn với ta.

 

"Chúng thần bái kiến hoàng thái nữ."

 

Đây chẳng phải là lúc mà họ cúi đầu trước nữ nhân chúng ta hay sao.

Loading...