Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ngũ tứ tình thư - 1

Cập nhật lúc: 2024-10-03 13:59:55
Lượt xem: 216

Lưu Hành Chi c.h.ế.t.

 

Vợ anh ấy vội vã từ Vô Tích đến Bắc Kinh, mời tôi tham dự tang lễ.

 

Bởi ở trong di vật của anh ấy, có mấy chục lá thư đều là viết cho tôi.

 

Nhưng suốt mười năm nay, tôi và anh ấy chỉ có duyên gặp nhau bảy lần.

 

1

 

Vợ anh ấy, người phụ nữ chưa từng ra khỏi thị trấn Khánh Bình thành phố Vô Tích, nửa đêm tuyết rơi gõ cửa nhà tôi.

 

Cô ấy mặc áo tang đen, khuôn mặt lạnh đến ửng hồng.

 

“Cô Du, cô còn nhớ tôi không? Tôi là vợ của Lưu Hành Chi.”

 

Tôi nhớ cô ấy.

 

Lần gặp mười hai năm trước, làm tôi cực kỳ khó xử. Khi đó, Bắc Bình còn gọi là Bắc Kinh. Trường học nghỉ, Lưu Hành Chi mời tôi đi thăm Vô Tích.

 

Chúng tôi đáp tàu hỏa từ Bắc Kinh, Lưu Hành Chi nắm được lịch sử các nhà ga trong và ngoài nước.

 

Đến Thượng Hải, chúng tôi đổi đường thủy và chỉ có thể mua được khoang thuyền hạng hai.

 

Trong khoang thuyền chật chội phần lớn là lao động phổ thông, tôi có chút ghét bỏ, Lưu Hành Chi nói tôi hơi tàn nhẫn. Anh và các công nhân tụ cùng một chỗ, trò chuyện đến quên trời quên đất. Có người hỏi anh, tôi có phải vợ anh không.

 

Anh cười cười: "Không phải, cô ấy là học sinh của tôi, tên là Du Ca.”

 

Lưu Hành Chi là phần tử trí thức, được hiệu trưởng mời đến giảng bài ngắn hạn, tôi đúng là học trò của anh.

 

Tôi dùng ngón tay chọc chọc vào anh, anh cúi đầu đỏ mặt, mọi người xung quanh bắt đầu cười. Lưu Hành Chi ngượng ngùng nói: "Sau chuyến về quê này, cô ấy sẽ là vợ sắp cưới của tôi.”

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Lưu Hành Chi và tôi là tự do yêu đương. Nhà tôi ở Bắc Kinh, bố mẹ rất hài lòng với Lưu Hành Chi, vì vậy tôi theo Lưu Hành Chi đi Vô Tích một chuyến.

 

Chuyến đi này mất bốn, năm ngày mới đến thị trấn Khánh Bình thành phố Vô Tích.

 

Tôi biết gia cảnh Lưu Hành Chi không tệ, nhưng lúc đi vào trạch viện kiểu Giang Nam, tôi vẫn rất khẩn trương.

 

Tâm tư Lưu Hành Chi nhạy bén, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, chỉ vào mỗi viện, kể những chuyện thú vị thời thơ ấu.

 

Sâu trong trạch viện, tội gặp được một người phụ nữ ăn mặc theo phong cách Vãn Thanh (cuối thời nhà Thanh), rất không phù hợp. Thần sắc của cô ấy so với tôi còn khẩn trương hơn.

 

“Anh là thiếu gia Hành Chi sao? Anh đã trở về rồi.”

 

Đó là lần đầu tiên tôi gặp vợ của Lưu Hành Chi.

 

2

 

Đó cũng là lúc tôi còn trẻ, lần đầu tiên đối mặt với áp lực của lễ giáo xã hội cũ.

 

Lưu Hành Chi và cha mẹ anh cãi nhau một trận lớn. Anh đã ra ngoài học tập nhiều năm, cha mẹ anh âm thầm sắp đặt hôn sự cho anh. Ở Bắc Kinh, Lưu Hành Chi không hề hay biết rằng ở Vô Tích mình có một người vợ qua cửa đã được ba năm.

 

Lưu Hành Chi uống say không chỉ vì tôi mà còn vì lý tưởng của anh.

 

"Thật phí công con ở bên ngoài nói về tư tưởng mới, nói về lý luận mới, quay lại Vô Tích, vẫn phải sống cuộc sống của thiếu gia, điều này không buồn cười sao?"

 

Cái Lưu Hành Chi theo đuổi, là bình đẳng, là tự do, là quyền lợi lao động, là xóa bỏ áp bức. Người tôi vô cùng ái mộ, là Lưu Hành Chi ở Bắc Kinh. Tôi an ủi anh: "Anh đừng buồn, gió xuân giải phóng còn chưa thổi tới Giang Nam đâu.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ngu-tu-tinh-thu/1.html.]

Lưu Hành Chi đưa tôi chạy trốn. Nhưng nhà họ Lưu ở Vô Tích có quan hệ rộng, chúng tôi chạy tới nhà ga, đến bến tàu, thậm chí đến vùng núi hiểm trở, đều bị bắt trở về.

 

Ông Lưu chỉ vào tôi nói: "Cô Du, tôi có thể cho người đưa cô về." rồi nhìn về phía Lưu Hành Chi: "Nhưng con phải bái đường thành thân, không thể để vợ con đợi anh nữa.”

 

Quyến Nương đã được ghi tên vào gia phả Nhà họ Lưu, Lưu Hành Chi đề nghị bỏ cô ấy, để cho cô ấy chọn gả cho người khác.

 

Cô ấy sợ hãi, đập đầu vào vại nước dưới mái hiên, ngất đi. Sau khi tỉnh lại, cô ấy như bị dọa vỡ mật. Quyến Nương đồng ý để tôi làm vợ bình đẳng với cô ấy, để tôi cùng Lưu Hành Chi về Bắc Kinh, cô ấy vĩnh viễn sẽ không quấy rầy chúng tôi. Cô ấy chỉ cần ở lại nhà họ Lưu tại Vô Tích là tốt rồi.

 

"Đừng nói những lời như vậy. Nếu anh ấy nghe được, sẽ chỉ khiến anh ấy tức giận hơn mà thôi."

 

Quyến Nương không hiểu lắm: "Cô Du, không muốn sao?

 

Tôi không giả vờ suy nghĩ: "Đúng vậy, tôi không muốn.”

 

3

 

Hành động không muốn sống của Quyến Nương khiến Lưu Hành Chi không thể ly hôn với vợ. Đèn lồng đỏ thắp sáng cả sân, Hỷ Lạc vang vọng mấy con phố. Đêm đó Lưu Hành Chi mặc một bộ áo đỏ, nét mặt tuấn tú, mang đến khí chất của một quý công tử. Rõ ràng mấy ngày trước, người này còn nói mình là tiểu tư bản nhưng giờ đúng là người của giai cấp địa chủ nghiêm túc.

 

Anh nhìn Quyến Nương, hỏi cô ấy ba lần: "Cô thật sự không hối hận sao?"

 

Quyến Nương đều gật đầu.

 

Tôi ở trong đám người xem lễ cưới, thấy Lưu Hành Chi nhìn thoáng qua mình. Tôi muốn cười để chứng tỏ rằng mình ổn, nhưng nước mắt đã rơi xuống trước. Trông tôi bây giờ rất xấu xí, rõ ràng ngày hôm nay, tôi cũng muốn mình trông đẹp một chút.

 

Từ Bắc Kinh đến Vô Tích hơn ngàn dặm, tôi lại đến tiễn anh thành hôn.

 

Ngày hôm sau, Lưu Hành Chi dẫn tôi rời khỏi Vô Tích. Từ Vô Tích trở về Bắc Kinh, hoàn toàn đi bằng đường thủy. Lưu Hành Chi mua vé tàu đắt nhất. Tôi giả vờ vui vẻ, ở trên boong tàu hóng gió.

 

Anh trầm mặc hồi lâu, trịnh trọng nói: "Du Ca, anh có lỗi với em.”

 

Gió lớn thổi phần phật, tôi cố lấy hết dũng khí nói: "Lưu Hành Chi, cho em mượn bờ vai của anh, em muốn khóc một lát.”

 

Nhưng không không chỉ khóc một lát, tôi khóc đến tê tâm liệt phế (đau khổ tộ cùng), thở không ra hơi.

 

Sau khi từ Vô Tích trở về, tôi và Lưu Hành Chi hoàn toàn cắt đứt liên lạc.

 

4

 

Tôi gật đầu với Quyến Nương: "Tôi nhớ, cô là vợ của anh Lưu, sao cô lại đến Bắc Bình?"

 

Quyến Nương không che dù, trên người bám đầy tuyết. Tôi đưa cô ấy vào nhà để sưởi ấm.

 

“Cô Du, Hành Chi nhà tôi, anh ấy không còn. Qua mấy ngày nữa là tang lễ, tôi muốn mời cô tham gia lễ tang.”

 

Lưu Hành Chi đã c..hết, anh mới ba mươi ba tuổi. Tim tôi rung lên như tuyết lở trên núi. Quyến Nương đột nhiên gọi lớn: "Cô Du, găng tay của cô cháy rồi.”

 

Tôi định thần lại, vì tôi cúi quá gần đống lửa, đôi găng tay bông bắt lửa, cô ấy vội vàng lấy tay dập tắt.

 

Tôi đã nghĩ ra rồi. Chuyện Lưu Hành Chi làm, ở thời đại hỗn loạn này, sinh tử đã sớm không quan tâm nữa.

 

Tôi cầm lấy bình nước ấm trên bàn, rót cho cô ấy một ly nước nóng. Thừa dịp cô ấy uống nước, tôi mượn cơ hội mở miệng: "Quyến Nương, tôi không đi Vô Tích đâu, tôi và Lưu Hành Chi đã sớm không còn qua lại nữa rồi.”

 

Quyến Nương vội vàng cầm chén nói: "Nhưng mà, thiếu gia Hành Chi vẫn nhớ thương cô.”

 

Cô ấy lấy ra một gói giấy lớn từ tay mình: “Anh ấy bảo tôi đốt hết mấy lá thư này, nhưng tôi không nỡ, mở ra xem, đều là viết cho cô Du.”

 

Tôi nửa tin nửa ngờ mở gói đồ kia ra, liếc mắt một cái nhận ra đó là giấy viết thư của trường học, đại khái mấy chục phong thư, đều đề tên A Ca, anh viết, nhưng không gửi đi.

 

Lá thư trên cùng được viết cách đây 4 tháng: “A Ca, có lẽ anh sắp c..hết. Chuyện chưa thành, anh sẽ rời đi trước. Anh và em, không thể cùng nhau nhìn thấy gió xuân giải phóng thổi tới Giang Nam. Những bức thư này, không có cơ hội gửi cho em, anh chuẩn bị đốt rồi. Không biết Quyến Nương có nghe lời anh hay không, nhỡ em thấy được, nhớ hãy thay anh đốt chúng đi.”

Loading...