Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nam Từ Lệnh - Phần 1

Cập nhật lúc: 2024-09-28 04:06:25
Lượt xem: 429

1.

 

Đại ca Từ Lệnh tước sau khi thăng chức lên nhị phẩm, trở thành công tử được ưa chuộng nhất kinh thành. Từ gia mỗi ngày đều náo nhiệt, toàn là mai mối đến nói chuyện hôn sự.

 

Trong hàng loạt quý nữ đoan trang thông minh, đại ca đã chọn được thứ trưởng nữ của gia đình thị lang, Liễu Tử Yên.

 

"Ta từng thấy nàng ấy tại hội cưỡi ngựa, tươi sáng hoạt bát, độ lượng lương thiện, dù là con thứ nhưng cử chỉ rất đàng hoàng."

 

"Nhờ có muội mà ta mới có cơ hội cưới được hiền thê."

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Đại ca vừa vẽ tranh cho ta vừa cảm thán.

 

Ta cười "hì hì": "Đại ca thích là tốt, bất kể chính hay thứ, chỉ cần nhà chúng ta hòa thuận là được."

 

Đại ca dùng bút lông chấm lên mũi ta, cười lớn: "Đúng rồi, quan trọng là gia đình hòa thuận yên bình."

 

Nhưng chúng ta không ngờ, người mà đại ca coi là hiền thê lại hóa ra là kẻ ngang ngược.

 

2.

 

Ngày thứ hai sau khi thành thân, Liễu Tử Yên đến thỉnh an song thân, trong lòng ta thầm thán phục nàng thật xinh đẹp, khó trách đại ca yêu thương nàng.

 

Sau khi thỉnh an, nàng cùng mẫu thân dùng bữa sáng, ta ngồi bên cạnh nghe Bội Nguyệt báo cáo về phần thưởng trong yến tiệc hôm qua.

 

Ánh mắt thoáng thấy biểu cảm có chút ngỡ ngàng của Liễu Tử Yên.

 

Nàng nhỏ giọng hỏi đại ca: "Trong nhà không phải do mẹ chồng quản gia sao?"

 

Đại ca nhìn ta, cười kiêu hãnh: "Nam Từ tuy tuổi còn nhỏ, nhưng xử lý công việc thận trọng, quyết đoán. Lần nào tổ chức yến tiệc cũng do một tay muội ấy lo liệu."

 

"Mấy năm nay mẫu thân không khỏe, muội ấy thương mẫu thân nên đã gánh vác trọng trách quản gia."

 

Liễu Tử Yên lúc này mới che miệng cười: "Những năm qua làm phiền tiểu cô, sau này có ta rồi."

 

Những lời đó lọt vào tai ta, trực giác mách bảo Liễu Tử Yên này không phải là người chịu yên phận. Nhưng ta không ngờ nàng lộ mặt nhanh như vậy.

 

3.

 

Vì bận rộn lo liệu hôn sự của đại ca, ta vẫn chưa có thời gian nghỉ ngơi.

 

Thấy mọi việc đã ổn định, ta chuẩn bị đến Mai Viên ở vài ngày để điều dưỡng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nam-tu-lenh-tkng/phan-1.html.]

 

Ngày hôm đó, khi ta đang cùng Bội Nguyệt thu xếp hành lý, Liễu Tử Yên đến.

 

Ta liếc nhìn nha hoàn rụt rè theo sau nàng, hiểu ngay rằng nàng đã xông vào đây mà không báo trước.

 

Bình thường nếu có ai muốn đến viện của ta đều phải thông báo trước.

 

"Thôi được, ngươi đi đi, trưởng tẩu mới đến, chưa quen quy củ nơi đây." Ta phẩy tay với tiểu nha hoàn, nàng thở phào nhẹ nhõm rồi rời đi.

 

Liễu Tử Yên có chút không vui: "Đều là người trong nhà, tiểu cô lại bày vẽ kiểu cách."

 

"Ta đã vào nhà họ Từ, tức là người nhà họ Từ, trong phủ lại có chỗ nào ta không thể đến sao? Còn tiểu cô, sớm muộn gì cũng xuất giá, đến lúc đó cũng chỉ là khách."

 

Ta định nổi giận nhưng vì nể mặt đại ca mới cưới, không tiện làm mất mặt huynh ấy, đành đè nén cơn giận, mỉm cười đáp: "Mỗi người có cách sống riêng, mỗi viện có quy tắc của từng viện."

 

Nàng ngồi thẳng lên giường La Hán, cười khẩy: "Ta nghe Lệnh Tước nói, tiểu cô muốn đến Mai Viên chơi?"

 

"Nơi đó tốn kém không ít, muội ở ba đến năm ngày, cũng phải tiêu tốn hơn trăm lượng bạc."

 

Ta ngừng tay, nhìn nàng thản nhiên hỏi: "Vậy thì sao?"

 

Liễu Tử Yên có chút kích động: "Tiểu cô tuy quản gia, nhưng cũng không có lý gì phung phí ngân quỹ công gia, hơn trăm lượng bạc chỉ để tiểu cô tiêu pha một mình."

 

Hóa ra là vì chuyện này.

 

Ta cười nhẹ: "Tiền ta tiêu, không cần gia đình chi trả."

 

Nét mặt nàng thay đổi rồi lại nói: "Dù là tiền của muội, cũng không nên như vậy. Muội có số tiền dư dả đó, sao không mua cho phụ mẫu vài bộ y phục, sắm cho đại ca mấy món đồ cổ, nếu không thì tặng cho ta vài cây trâm, dù gì cũng có thể để lại chút tài sản."

 

Ta liếc nhìn Bội Nguyệt rồi nói: "Bội Nguyệt, ngươi nói xem có phải đại ca bị mất trí mới cưới nàng không? Hạ thấp cả uy phong nhà họ Từ chúng ta."

 

Bội Nguyệt che miệng cười: "Tiểu thư luôn chỉ tiếp xúc với công chúa nên không biết trong kinh thành cũng có những kẻ chanh chua như vậy."

 

Nghe vậy, Liễu Tử Yên đứng phắt dậy, xông về phía Bội Nguyệt định giơ tay đánh: "Ngươi là nha hoàn hèn mọn, cũng dám nói xấu chủ tử?"

 

Ta giữ lấy tay nàng, lạnh giọng: "Bội Nguyệt là người của ta, hơn nữa nàng nói không sai. Nếu tẩu dám đánh nàng, hôm nay ta sẽ bắt tẩu quỳ tại từ đường mà thỉnh tổ tiên."

 

Liễu Tử Yên run rẩy tức giận, chỉ thẳng vào mặt ta, gào lên: "Ta sẽ mách đại ca muội!"

 

Nói rồi, nàng giận dữ bỏ đi.

 

Ta thở dài bất lực, đúng là biết mặt mà không biết lòng, e rằng ngày tháng của đại ca sau này sẽ không được yên ổn.

Loading...