Chạm để tắt
Chạm để tắt

Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 41

Cập nhật lúc: 2024-08-21 14:10:54
Lượt xem: 35

Ban nãy cô cũng lo lắng mình làm như vậy Hạ Hướng Viễn sẽ có phản ứng quá khích.

Nhưng Lương Triệu Thành đang đi bình thường bỗng nhiên quay lại, hiển nhiên là để ý chuyện này, cô đương nhiên không chút do dự lựa chọn anh.

May mà cô tạm biệt Hạ Hướng Viễn trước, thấy sắc mặt anh không ổn nhưng vẫn nhẫn nhịn.

Có thể nhịn là được.

Cả đời này Lương Triệu Thành chưa từng tiếp xúc da thịt với bất cứ cô gái nào.

Vốn anh rất bài xích chuyện nam nữ ở nơi công cộng khoác vai nắm tay, chuyện này quá nhàm chán, nhưng ban nãy anh không những không từ chối cô, đợi đến khi cô rút tay ra, cảm xúc mát lạnh, mềm mại mịn màng đó bỗng nhiên biến mất, anh lại có chút buồn bã.

Anh nói, “Tôi đưa em về nhà, tôi nhớ ra hôm nay có người giao hàng tới.”

Anh cầm ô hơi mất tự nhiên, muốn đưa lại nhưng phát hiện ra quả thực rất nặng, thôi vậy.

Cả đường đi, anh quả thực cầm cô cho cô cả quãng đường về nhà.

Thỉnh thoảng có người dân trong thôn nhìn thấy, hai mắt như sắp rớt ra ngoài.

Lâm Khê vốn cho rằng anh nói “có người giao hàng tới” chỉ là cái cớ, nhưng quả thực về đến cửa lại nhìn thấy một chiếc xe hàng nhỏ đỗ ở trước sân nhà, nhìn vào trong sân liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc đồ lao động màu xanh đang gõ cửa nhà.

Lâm Khê vô cùng ngạc nhiên nhìn Lương Triệu Thành, hỏi: “Là người này hả?”

“Ừ.”

Anh trả lời.

Chỉ có điều người ta giao hàng, anh cũng không cần thiết về cùng.

“Giao hàng gì vậy?”

Tuy nhiên Lương Triệu Thành còn chưa trả lời hai người đã đi vào sân, người đàn ông trung niên nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại, nhìn thấy Lương Triệu Thành liền mỉm cười, nói: “Lương tổng, là nơi này đúng không? Vừa mới gõ cửa không có ai trả lời, tôi còn tưởng phải tìm điện thoại gọi về công ty của anh để hỏi xem đó.”

Đi tới gần, Lâm Khê liền nhìn thấy trên bộ đồ lao động màu xanh của người đó có in dòng chữ “Gas Trung Nguyên”

Giao bếp gas hả?

Trong lòng Lâm Khê khẽ động.

Cô không ngờ hình như mấy hôm trước buổi tối cô thuận miệng hỏi anh một câu, anh liền sắp xếp chuyện này.

“Đúng là ở đây.”

Lương Triệu Thành nói, “Vất vả rồi, vào nhà đi.”

Lâm Khê tròn mắt nhìn Lương Triệu Thành gọi người công nhân chắc là của công ty gas ra ngoài, rồi chuyển bếp gas và bình gas trên xe tải vào nhà, rồi thấy hai người bỏ ra lắp đặt rồi thử bếp.

Có bếp gas thích thì thích thật đấy, nhưng cũng không quá là thích, dù sao thì trong thời đại của cô đó là thứ vốn đã tồn tại, ánh mắt của cô lại nhìn về phía Lương Triệu Thành đang giúp công nhân gas cùng lắp đặt bếp.

Đợi công nhân gas ra về rồi, Lương Triệu Thành lại một lần nữa bật bếp rồi quay lại hỏi Lâm Khê: “Biết dùng chưa?”

Lâm Khê nhìn vào mắt anh “Ừm” một tiếng.

Trong lòng lại có tiếng “thịch thịch”, cô nghĩ, người đàn ông này đúng thật là có mị lực đáng chết.

Nhìn vào đôi mắt của anh, còn có sống mũi thẳng tắp, bờ môi hơn khô, cô lại nhớ đến xúc cảm lúc nãy khoác tay anh.

Cô rời ánh mắt rồi “Ừ” một tiếng, nói: “Biết rồi, tôi biết dùng. Đúng rồi, anh Lương, bếp và bình gas này hết bao nhiêu tiền vậy?”

Nghĩ tới gần đây có lẽ có thể thu được không ít tiền thuê nhà, sự tự tin cũng tăng lên không ít, nói, “Đợi thu được tiền thuê nhà rồi tôi trả tiền anh.”

Lương Triệu Thành không ngờ đến cô bỗng nhiên nói tới chuyện tiền bạc.

Ban nãy anh quay đầu nhìn cô, có thể thấy cô đang nhìn mình không chớp mắt, ánh mắt mang theo ý cười dịu dàng, trong đôi mắt đó giống mặt nước có ánh trăng lướt qua, khiến lòng anh run rẩy.

Nhưng chẳng ngờ sau đó cô lại hỏi anh bao nhiêu tiền.

Cô rốt cuộc đối với tiền bạc có bao nhiêu mẫn cảm vậy?

“Không cần?”

Cô đã nhìn đi chỗ khác, ánh mắt của anh ngừng một lát trên sườn mặt cô, sau đó rơi xuống tay cô, nói, “Tôi đi làm trước đây, tối về thì nói sau.”

Dừng lại một lát rồi nói tiếp, “Em không cần nấu cơm, đợi tôi về thì nấu.”

“Thế thì tôi đi mua thức ăn nhé?”

“Được.”

“Nên mua gì đây?”

“Em thích ăn gì thì mua cái đó đi.”

“Tụi em về đây, cảm ơn anh, bảo trọng.”

Hạ Hướng Viễn nghe thấy Lâm Khê nói với mình như vậy.

Nhìn cô khoác tay Lương Triệu Thành tươi cười như hoa ra về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-41.html.]

Kí ức của anh ấy lại bỗng nhiên hốt hoảng.

Lúc này cô đã trở nên tốt như vậy với Lương Triệu Thành sao?

Nhưng nếu tốt như vậy, tại sao cô lại ly hôn người đó rồi lấy Chu Gia Lượng?

Lúc này của kiếp trước, có lẽ chính là lúc này.

Quả thật anh ấy đã tìm cô.

Không phải muốn để cô bán nhà cứu nhà họ Hạ, mà là anh ấy thích cô, năm đó anh ấy thực lòng thích cô.

Nghe nói cô đã kết hôn với người khác, trái tim giống như bị đ.â.m một nhát.

Đúng vậy, lúc đó hình như cô đã lấy Lương Triệu Thành.

Anh ấy đi tìm cô, cô khóc với anh ấy, sau đó cho anh ấy một khoản tiền, nói xin lỗi anh ấy.

Cô của kiếp trước, và cô của ban nãy không ngừng hợp nhất lại trong đầu anh ấy, anh ấy cảm thấy đầu óc lại bắt đầu đau nhức, rõ ràng mấy hôm nay đã đỡ hẳn rồi.

Anh ấy nhíu mày, nén xuống toàn bộ chuyện này rồi xoay người đi về phía căn nhà mà nhà họ Hạ thuê.

Còn chưa vào nhà, anh ấy đã nghe thấy tiếng khóc văng vẳng bên trong.

“Mẹ, con không muốn lấy ông già đó, mẹ, con phải làm sao đây, con thực sự không muốn lấy ông già đó.”

“Tiểu Liên, con đừng khóc, còn có cách khác, chắc chắn còn có cách khác, con đừng vội tìm Tiểu Khê. Tiểu Liên, Tiểu Khê nó nhất định sẽ không trơ mắt nhìn con nhảy vào hố lửa đâu.”

Hạ Hướng Viễn nhíu mày, đẩy cửa vào nhà.

“Viễn!”

“Anh!”

Hai người phụ nữ bên trong nhìn thấy Hạ Hướng Viễn vào nhà, đôi mắt vốn khóc đến sưng đỏ bỗng nhiên sáng bừng lên, giống như nhìn thấy ánh sáng cuối cùng vậy.

Đợi Hạ Hướng Viễn đóng cửa vào nhà, hai người đều túm lấy anh.

“Anh, anh mau cứu em.”

“Viễn, con mau cứu em gái con, con đi tìm Tiểu Khê cứu em gái con.”

Hai người túm lấy anh nói không đầu không đuôi.

“Rốt cuộc là chuyện gì?”

Anh lờ mờ đoán ra chuyện gì nhưng vẫn lên tiếng hỏi.

“Những chủ nợ đó lại ép cha con,”

Hà Quế Phân khóc nói, “Những chủ nợ đó ép cha con, nếu như không trả tiền thì để em gái con lấy tên què ở thôn Xuất Cương để gán nợ, Viễn à, con đi tìm Tiểu Khê, mẹ xin con, con đi tìm Tiểu Khê có được không, Tiểu Khê luôn luôn thiện lương, sẽ không không quan tâm đến Tiểu Liên.”

Hạ Hướng Viễn nhìn Hạ Mỹ Liên.

Hai mắt Hạ Mỹ Liên sưng đỏ, túm chặt lấy áo anh, khóc nói: “Anh, cầu xin anh, cầu xin anh đi tìm Tiểu Khê có được không? Em không muốn lấy gã què đó, lão già đó, em không muốn lấy ông ta.”

Hạ Mỹ Liên khóc đứt gan đứt ruột.

Đau lòng, sợ hãi, hoảng hốt lại tuyệt vọng.

Cô ta vốn có bạn trai, nhưng nhà cô ta vừa xảy ra chuyện thì nhà bạn trai liền ép anh ta chia tay.

Cô ta vốn tưởng rằng chỉ là không có người đàn ông kia, không có nhà cao cửa rộng, không có quần áo đẹp, nhưng chẳng ngờ còn tuyệt vọng hơn thế.

Hạ Hướng Viễn cúi đầu nhìn cô ta.

Anh ấy cuối cùng nghĩ ra về sau tại sao anh ấy lại vứt bỏ tự tôn để đi tìm Tiểu Khê rồi.

Chính là vì chuyện này.

Tuy nhiên Lâm Khê cuối cùng cũng không lấy anh ấy.

Cha anh ấy quả thực vì trả số nợ nần còn lại mà bán em gái, còn anh ấy, cũng không thể giống như mẹ hy vọng, có một khoản tiền làm ăn, sống một cuộc sống an ổn.

Cha của anh ấy lấy tiền bán em gái tiếp tục cờ bạc, mẹ ngăn ông ta không được bị ông ta ngộ sát, cuối cùng bị đi tù.

Còn là do anh ấy làm chứng.

Sau này sau khi anh ấy đã có nhiều tiền, có trở về thôn Lâm Hạ một lần.

Lúc đó anh ấy mới biết sau này cô lại ly hôn với tên họ Lương kia, sau đó lấy con trai cha dượng là Chu Gia Lượng, tuy nhiên lúc anh về thì cô đã mất rồi.

Người ở trong nhà họ Lâm là em gái anh ấy.

Cô ta sau khi rời khỏi lão già đó thì lấy Chu Gia Lượng - người mà Lâm Khê lấy sau này, ở trong nhà họ Lâm.

Anh đi tìm cô ta, cô ta cười nói với anh: “Anh, anh xem, năm đó chỉ cần cô ta chịu lấy anh thì em không cần lấy lão già đó, chịu khổ bao nhiêu năm, mẹ cũng không chết, anh cũng không phải chịu nhiều khổ sở như vậy, với tài cán của anh, chỉ cần có một khoản tiền ban đầu, có thể sớm đã có nhiều tiền hơn bây giờ rồi.”

“Nhưng cô ta không chịu, chỉ vì một trăm năm mươi nghìn đồng, cô ta ôm lấy hai tòa nhà mà đá anh, cưới một người căn bản không yêu cô ta, nhưng Chu Gia Lượng coi cô ta như kẻ ngốc, là cái kho m.á.u của mẹ, của cha dượng cũng như hai đứa em cùng mẹ khác cha của cô ta, nhìn xem, nhận được gì chứ? Tự mình tìm chỗ chết, tòa nhà vẫn rơi vào tay em, vốn chúng ta không phải chịu nhiều khổ sở như vậy, mẹ không cần chết, cô ta cũng không cần chết, anh nhất định coi cô ta như bảo vật mà nâng niu trên tay, anh yêu cô ta như vậy, ha ha.”

Loading...