Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

MÈO CON - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-09-22 15:47:41
Lượt xem: 1,032

Anh kích động muốn bước tới, nắm lấy cánh tay tôi mà hỏi cho rõ ràng tại sao tôi lại bỏ anh mà đi không lời từ biệt.

 

Nhưng anh nhớ đến lời dặn của anh trai: "Không ai tự nhiên mà biến mất, biết đâu cô ấy có điều khó nói."

 

Vậy nên, anh nhịn.

 

Chỉ ngồi yên lặng bên cạnh tôi, không chớp mắt, như thể chỉ cần nhắm mắt lại, tôi sẽ biến mất.

 

Sau khoảng hơn một tiếng đồng hồ, tôi cuối cùng cũng cử động.

 

Anh vội vã quay mặt đi.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Tôi định đứng lên và nói gì đó, nhưng lại đột nhiên ngồi xuống và giả vờ như không có chuyện gì.

 

Anh biết, tôi đã nhìn thấy anh.

 

Trước khi tàu đến ga, anh cố tình đổi chỗ ngồi, rồi xuống tàu theo sau tôi.

 

Anh lặng lẽ theo tôi đến mộ bà ngoại, sau đó nhìn tôi về nhà.

 

Mọi chuyện có vẻ yên ổn, nhưng ngay khi anh định rời đi, anh bỗng nhìn thấy một người đàn ông lén lút đến trước cửa nhà tôi.

 

Khi người đó định mở cửa, anh liền đá mạnh, người đàn ông ngã nhào, bên cạnh những con ch.ó nhà hàng xóm bắt đầu sủa điên cuồng.

 

Sợ làm tôi hoảng sợ, anh kéo người đàn ông vào một nhà kho gần đó.

 

Anh nghĩ rằng người đàn ông này đang theo dõi tôi với ý đồ xấu, liền tung một trận đ.ấ.m đá.

 

Người đàn ông vừa tránh vừa kêu lên: "Mày là thằng nào? Dám đánh tao, tao sẽ c.h.é.m c.h.ế.t mày!"

 

Thịnh Thành Châu cười khẩy: "Mày chỉ giỏi mồm thôi à?" Nói rồi, anh đ.ấ.m thẳng vào miệng gã ta.

 

"Nhớ kỹ, tao là bạn trai cô ấy. Lần sau tao còn thấy mày theo cô ấy, tao sẽ cho mày nằm liệt giường cả đời."

 

Người đàn ông bỗng cười khẩy: "Bạn trai cô ta? Thế mày có biết tao là ai không? Tao là cha nó."

 

Thịnh Thành Châu ngẩn người, còn người đàn ông lảo đảo đứng dậy.

 

Gã đi cà nhắc quanh anh một vòng: "Mày là thằng đại gia nó bám à?"

 

Thịnh Thành Châu chưa từng thấy cha nào lại nói về con gái mình như vậy, không thể không nhíu mày.

 

"Ông thế này mà xứng làm cha à?"

 

Nhưng người đàn ông tự xưng là cha tôi, nên Thịnh Thành Châu không ra tay nữa, chỉ hỏi một cách khó chịu: "Ông theo cô ấy làm gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/meo-con/chuong-10.html.]

 

"Làm gì?" Gã đàn ông phun một bãi nước bọt đầy khinh bỉ, "Tìm con gái xin ít tiền tiêu thôi. Con nhỏ đó cũng giỏi đấy, trốn cả năm nay mà tao chẳng tìm được."

 

Từ lời nói của hắn, Thịnh Thành Châu nhận ra rằng, việc tôi đột ngột rời đi có lẽ có lý do. Có thể là vì người đàn ông này?

 

Trong khi anh còn đang nghi ngờ, người đàn ông kia lại tiếp tục: "Nghe nói thằng nhóc này giàu lắm, cho tao xin hai trăm triệu tiêu xài."

 

Thịnh Thành Châu cười như thể nghe thấy chuyện hài hước nhất trên đời: "Ông nói lại lần nữa?"

 

Dáng người cao lớn của anh, cộng với vẻ mặt lạnh lùng, khiến người đàn ông sợ hãi, nhưng vẫn không buông tha: "Được thôi, không cho thì tao đi tìm con gái tao xin."

 

Cuối cùng, gã ta nhổ nước bọt: "Mày nghĩ mày là cái gì, con nhà giàu à? Trước đây tao bảo nó xin mày hai trăm triệu mà nó không chịu. Mày là thiếu gia nhưng chắc chỉ là vỏ rỗng thôi nhỉ?"

 

"Ông bảo cô ấy xin tiền tôi?"

 

Thịnh Thành Châu không hề biết chuyện này, vì tôi chưa bao giờ nói với anh.

 

"Xin tiền thì sao? Bám được đại gia rồi thì quên cha ruột à? Chỉ cần tao còn sống, cả đời nó không thoát được tao."

 

Người đàn ông nói đầy tự đắc, nhưng không nhận ra ánh mắt Thịnh Thành Châu càng lúc càng u ám.

 

Hôm đó, Thịnh Thành Châu đánh người đàn ông đó liên tục, nhưng không hề đụng đến chỗ hiểm. Khi gã bị đánh ngất, anh liền dội nước cho tỉnh lại, rồi tiếp tục đánh.

 

Đến sáng hôm sau, anh mới bước ra khỏi nhà kho, và đi đến căn nhà cũ của tôi.

 

Trước cánh cửa, anh do dự nửa tiếng mới nhẹ nhàng gõ chuông.

 

Nhưng tôi đã rời đi.

 

Anh đã định sẵn trong đầu, sẽ đưa tôi về bên anh, để người đàn ông đó không bao giờ có thể tiếp cận tôi nữa.

 

Anh không muốn bận tâm xem tôi có yêu anh hay không, tại sao lại nhất quyết chia tay.

 

Nhưng tôi lại biến mất thêm một lần nữa.

 

Lần này, tôi đi suốt hai năm trời.

 

14  

 

Anh không biết, đêm đó khi nghe thấy động tĩnh ở cổng nhà, tôi đã vội vàng bỏ chạy.

 

Tôi linh cảm rằng Hà Đông Sinh đã đến tìm tôi, nhưng tôi không biết rằng người kia cũng có mặt.

 

Từ đó trở đi, dù là ngày giỗ của bà ngoại, tôi cũng không dám quay về nữa.

 

Vì thế, anh đã hoàn toàn mất liên lạc với tôi.

Loading...