Chạm để tắt
Chạm để tắt

Mẫu phi ta muốn làm thái hậu - 8

Cập nhật lúc: 2024-06-14 07:16:54
Lượt xem: 318

Thẩm Như Huyên do dự một chút, ánh mắt lập tức trở nên kiên định: "Thần tới tìm người... Lấy thân phận huynh trưởng…"

"Làm càn!"

Thẩm Như Huyên vừa dứt lời, Hồng Dược lập tức lên tiếng răn dạy hắn: "Tự xưng là huynh trưởng của Điện hạ, ngươi làm sao dám?".

Ta giơ tay lên trấn an, Hồng Dược liền không nói gì nữa, chỉ là thần sắc vẫn khó coi như cũ.

"Cô gia lại không biết... Từ khi nào ta có thêm một vị huynh trưởng."

Mặt ta không chút biểu tình nhìn Thẩm Như Huyên, lạnh lùng nói: "Thẩm phó úy, chẳng lẽ ngươi không biết, cô gia là hài tử duy nhất của phụ hoàng?"

Thẩm Như Huyên nhìn ta thật sâu, trong ánh mắt mang theo vài phần thương tiếc, nhìn thấy ta suýt nữa cười ra tiếng. Hắn rất thú vị, dù ta có trêu chọc hắn bao nhiêu, hắn cũng dường như luôn luôn có thể thuyết phục chính mình.

Bây giờ hắn đang nghĩ gì về ta?

Ta nghĩ, có lẽ là một hài tử đáng thương khao khát tình yêu của phụ thân mình. Bằng không, hắn làm sao có thể nghiêm túc nhìn ta như vậy, sau đó nói: "Thật ra có người vẫn nghĩ tới người, chỉ là Điện hạ không biết, có lẽ người.."

"Cô gia cũng không muốn biết." Ta lạnh nhạt ngắt lời hắn, đứng dậy, chậm rãi đi tới trước người hắn.

"Thẩm phó úy." Ngẩng đầu lên, ta nhìn ánh mắt hắn, dùng thanh âm chỉ có ta và hắn nghe được, giống như hắn nghiêm túc nói: "Cô gia là Thái tử của Đại Ninh, cũng sẽ là hoàng đế của Đại Ninh.”

"Lo lắng hay không, cô gia không quan tâm."

"Cô gia chỉ biết, người chặn đường cô gia, đều phải chết."

Dứt lời, ta không để ý ánh mắt khiếp sợ của Thẩm Như Huyên, lộ ra một nụ cười ngây thơ nghịch ngợm: "Cô gia biết Thẩm phó úy là người thông minh, ngươi tự khắc biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói."

Thẩm Như Huyên trầm mặc thật lâu, mới khó khăn mở miệng: "Thần, hiểu rồi."

Cũng có thể răn dạy, rốt cuộc không phải là một kẻ ngốc.

Ta hài lòng gật đầu, sau khi xoay người, bình thản nhìn về phía Hồng Dược, giống như thường ngày, ngáp một cái: "Hồng Dược, cô gia mệt mỏi... Tiễn người đi."

Thẩm Như Huyên trầm mặc rời đi.

Ta xoa xoa thái dương hơi sưng lên của mình, Thẩm Như Huyên dù sao cũng là nghĩa tử của Thẩm Trường Lâm, đã quen được người nâng đỡ, về mặt đoán tâm tư người khác, đúng là không bằng Đàm Nô... Đàm Nô luôn biết cách quan sát ngôn ngữ và thái độ của người khác.

Biết gần đây ta phiền lòng, không rảnh bận tâm đến chuyện vặt vãnh tranh giành tình cảm giữa hắn và Thẩm Như Huyên, hắn liền nhịn xuống không xuất hiện trước mắt ta, chỉ đem món canh mình tự tay nấu, đặt ở nơi ta có thể nhìn thấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mau-phi-ta-muon-lam-thai-hau/8.html.]

Ôn nhu tri kỷ, lại biết chừng mực, biết tiến lùi.

Ta cười một tiếng, quả thật là một người tuyệt vời, đáng bị đau đớn nhưng cũng đáng được ban thưởng.

9

Tháng bảy canh tư nên cầu phúc tế tự, (thời gian để cầu nguyện) kiêng chặt gỗ làm dầm (xà nhà).

Trong bóng đêm, thái y ra vào trong tẩm cung của phụ hoàng, trên mặt ta lo lắng, trong lòng lại chỉ cảm thấy buồn cười.

Dạ ngự tam lưu (sủng hoàng phi thứ 3 trong đêm), đến nỗi khí huyết tấn công trái tim, nên ngất xỉu.

Vừa qua nửa đêm, trong cung liền truyền đến tin phụ hoàng hôn mê lần nữa, ta buộc tóc mặc quần áo, vội vàng chạy tới. Phụ hoàng thực sự là già rồi. Hắn đã từng hồ đồ, bây giờ lại càng ngớ ngẩn.

Rũ mắt xuống, ta nhìn hồng hoàn dược do thái y dâng lên, nhất thời không biết nên nói gì. Phụ hoàng thật sự là ngây thơ, một hạt tam nguyên đan nhỏ, chứa đầy thần chì đỏ và chu sa, thuật sĩ nói đây là tiên đan, hắn liền tin đây là tiên đan.

Có lẽ hắn nghĩ rằng nếu hắn đã ăn nó, ta sẽ không còn là đứa con duy nhất của hắn nữa. Nhưng thật đáng tiếc, nó vô dụng.

Mặc dù phụ hoàng có căm ghét ta như thế nào, hài tử duy nhất của hắn, vẫn chỉ có ta, hơn nữa chỉ có thể là ta. Lúc này đây, phụ hoàng có thể nói là đại thương nguyên khí.

Thân thể hắn vốn hao tổn quá mức, hiện giờ càng tệ hơn, ta tận mắt nhìn thấy hắn từng ngày suy bại, từng ngày già nua.

Có lẽ là không cam lòng, phụ hoàng vẫn gắt gao bám chặt, hắn cắn răng cắn lợi sống sót qua Thu phân, vượt qua Đông Chí, thậm chí còn qua sinh thần mười sáu tuổi của ta.

Nhưng đan độc ngấm từng chút một, chung quy là không thể cứu vãn. Hắn như thế nào cũng nghĩ không ra, vì sao mình lại đi nhanh như vậy, hắn thậm chí không thể kịp ép ta sinh hạ một hài tử, liền ngã xuống ngự tháp.

Thật ra ta cũng không hiểu. Nhưng không sao, ta tin tưởng, mẫu phi sẽ giúp ta giải thích nghi ngờ của mình.

Đợi đến khi phụ hoàng quy tiên, đến lúc đó ta cùng mẫu phi sẽ đoàn tụ ở ngoài Vĩnh Hương.

Ngày này đến quá nhanh. Hạ Chí mười sáu tuổi, vào lúc nữa đêm, khi tính mạng phụ hoàng đang gặp nguy hiểm, ta quỳ gối trước long sàng của hắn, trong lòng luôn có cảm giác không chân thật.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Chín năm của ta, mười sáu năm của mẫu phi. Nhiều năm nhẫn nhịn, cầu xin ngày hôm nay.

Phụ hoàng, rốt cuộc là đã thua rồi.

Chỉ là rất buồn cười, hắn cũng không biết bại cục này vốn đã định, thực ra hắn thậm chí còn không biết bàn cờ này đã được bày ra mười sáu năm trước, hắn chính là một quân cờ, và ta cũng vậy. Chẳng qua ta may mắn hơn hắn, có thể tiếp nhận bàn cờ của mẫu phi.

 

Loading...