Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Luyến tiếc tình đầu - 7

Cập nhật lúc: 2024-10-01 09:57:39
Lượt xem: 1,701

Thẩm Hạc Niên đi theo phía sau tôi nhìn tôi đóng khung ảnh chụp, trong mắt là cảm xúc tôi nhìn không hiểu, qua vài ngày, ông ta mới chậm rãi mở miệng: “Nghe nói Quế Lâm rất đẹp, bà có muốn đi xem không? Chúng ta có thể cùng đi.”

 

Tôi ừ một tiếng, thu dọn xong liền chuẩn bị ra ngoài: "Không cần, tôi và những người khác đăng ký một đoàn du lịch Thanh Đảo.”

 

Trần Hạc Niên không nói gì, tôi ra cửa quay đầu lại nhìn, ông ta lẻ loi đứng ở phòng khách, bóng lưng còng xuống.

 

Tôi bắt đầu đi du lịch khắp nơi trên thế giới, ông ta muốn đi cùng tôi, nhưng đều bị tôi cự tuyệt.

 

Trên bàn cơm, ông ta nhẹ giọng mở miệng: "Thanh Thanh, có phải bà oán tôi hay không.”

 

Tôi cúi đầu ăn cơm của mình, Thẩm Hạc Niên không ăn nhiều, chỉ nói: "Hôm đó bác sĩ nói tôi không thể ăn quá nhiều đạm.”

 

“Vậy ông ra ngoài ăn." Tôi ngẩng đầu nhìn Thẩm Hạc Niên: " Không muốn ăn có thể ra ngoài ăn.”

 

Ngày xưa vì suy nghĩ cho thân thể của ông ta, món ăn nào cũng rất thanh đạm, nhưng cho dù như vậy, tôi cũng sẽ làm cho đồ ăn nhạt nhẽo trở nên ngon miệng. Bên ngoài làm đương nhiên không bằng tôi, nhưng ông ta lại không thể mở miệng nói muốn tôi làm cho ông ta.

 

Thẩm Hạc Niên vẫn viết bản thảo, trong khoảng thời gian này, ông ta có vẻ càng thêm già nua, ông ta tiếp tục viết tác phẩm cuối cùng cuộc đời mình nhưng lại chậm chạp không dám kết thúc.

 

Khi đó thân thể Thẩm Hạc Niên càng lúc càng kém, tôi và ông ta đã sớm phân phòng ngủ, ông ta không có cách nào khống chế chất bài tiết của mình, ban đêm bẩn quần mờ mịt luống cuống đứng ở cửa của tôi.

 

Ông ta hoảng hốt nhìn tôi, trên mặt toát ra vẻ luống cuống như trẻ con, dường như là chờ mong tôi sẽ thay ông ta xử lý những chuyện này. Điều này đối với ông ta mất thể diện cỡ nào, tôi lạnh lùng nhìn, sờ qua điện thoại di động của ông ta để gọi.

 

“Tôi gọi Thẩm Yên đến giúp ông thu dọn.”

 

Thẩm Hạc Niên nhào tới bắt lấy tay tôi: "Không cần, không cần gọi điện thoại cho bà ta.”

 

Người già rồi, tư duy sẽ trở nên giống như trẻ con, ông ta nghiêng người ôm tôi, đầu gục lên vai tôi, nước mắt rơi trên cổ tôi, hỏi liên tục: "Thanh Thanh, bà oán tôi có phải không, bà oán tôi có phải không..."

 

09

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/luyen-tiec-tinh-dau/7.html.]

 

Bệnh của Trần Hạc Niên tái đi tái lại, ốm đau tra tấn ông ta đến mức không muốn sống, ông ta quanh năm ngồi nhiều, lại có bệnh phong thấp theo mùa, thời tiết chuyển lạnh liền tra tấn người, trước kia mỗi lúc đau, tôi đều bôi thuốc cho ông ta, vừa bôi thuốc vừa mát xa. Hôm nay gió mùa chuyển lạnh, tôi thấy ông ta nghiến răng trợn mắt bôi thuốc, liền xoay người trở về phòng.

 

Ông ta gõ cửa phòng tôi: "Thanh Thanh, lâu như vậy, bà vẫn không chịu nói chuyện với tôi sao? Chúng ta chưa từng cãi nhau lâu như vậy.”

 

Tôi không trả lời, cửa phòng làm việc của ông ta không đóng chặt nữa, thỉnh thoảng đi ngang qua, tôi sẽ thấy ông ta nằm trên bàn, thân thể hơi run rẩy. Đó là thế giới tinh thần của ông ta, khi chữ cuối cùng của bản thảo được viết xuống, cả người ông ta như bị rút hết sức lực cuối cùng, ngơ ngác đối diện với tôi.

 

Tôi nghĩ, lúc này đây, ông ta có lẽ là rất muốn chết.

 

Điện thoại của con trai, con gái vẫn gọi tới, tôi kết nối, bên kia huyên náo ồn ào, có người đang khóc.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Con gái chảy nước mắt: "Mẹ, cha muốn gặp mẹ lần cuối, mẹ đến thăm cha có được không.”

 

Tôi ngồi yên ở trên giường, gian phòng có chút tối tăm, ngoài cửa sổ, cành cây lung lay, chiếc lá cuối cùng cũng rơi xuống. Ông ta sắp chết, tôi có chút mờ mịt, tôi nhớ rõ, tôi cũng từng hy vọng ông ta sống lâu một chút, theo tôi lâu một chút.

 

Tôi lắc đầu: "Mẹ không thăm ông ta.”

 

Nghe nói trước khi c.h.ế.t ông ta vẫn gọi tên tôi. Tôi nhếch môi cười, ông ta quả nhiên đã c.h.ế.t như tôi dự đoán, ông ta cuối cùng cũng đã chết. Cười thì cười, nước mắt vẫn chảy đầy mặt.

 

Tang sự của ông ta là do một tay con gái lo liệu, tin cho Thẩm Yên, nhưng bà ta không tới, vẫn ở trên mạng làm bà nội nổi tiếng tao nhã, chỉ là phần bình luận rất khó coi, tất cả mọi người không thể quên chuyện bà ta bảy tám mươi tuổi vẫn còn muốn chen chân vào gia đình người khác.

 

Tôi không tham dự tang lễ của Thẩm Hạc Niên, trong lòng tôi có hận, mặc dù ông ta chết, cũng không cách nào tiêu tan. Tôi đã tiêu tốn quá nhiều thời gian với ông ta.

 

Cuốn tiểu thuyết cuối cùng của Thẩm Hạc Niên cũng xuất bản vào mùa xuân năm sau, lúc tôi sửa sang lại bàn làm việc của ông ta, nhìn thấy hai tấm vé tàu cao tốc nhỏ. Đây là hai vé đi Quế Lâm, Quảng Tây. Tôi xé nó ra và ném nó vào thùng rác.

 

Tôi đến hiệu sách mua quyển sách kia, ở mấy trang cuối cùng nhìn thấy tên của mình, phần sau của sách, là bản gốc chữ viết tay của ông ta, vẫn cứng cáp, lả lướt như cũ.

 

Lời tái bút của ông ta viết: [Khi đèn sắp cạn dầu, tôi thường nghĩ đến vợ mình và khuôn mặt trẻ con của bà ấy khi cưới tôi. Cũng đúng, lúc đó bà ấy mới mười lăm tuổi.

 

Loading...