Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LƯ MỘC LAN - 7

Cập nhật lúc: 2024-09-30 12:50:34
Lượt xem: 6,979

Hoắc Đình lạnh lùng hỏi: "Vậy theo ý ngươi thì sao?"

 

Câu hỏi lạnh như băng của ngài ấy khiến ta lập tức cứng họng, không biết phải trả lời thế nào.

 

"Cho dù Hoắc Trì có thuận lợi đỗ đạt, thì ít nhất cũng phải ba năm nữa hắn mới có thể bảng vàng đề danh. Một cô nương nếu chờ đến tuổi hơn hai mươi thì thật khó mà gả đi."

 

"Ta..." Ta cúi đầu thấp hơn, "Có thể không lấy chồng."

 

Vừa nói ra, ta lập tức nhận ra điều không ổn, cuống quýt giải thích: "Đa phần nữ nhân cả đời bị trói buộc trong bốn bức tường. Ta may mắn được đại phu nhân dạy dỗ vài ngày. Nếu không có biến cố, có lẽ ta sẽ ở lại phủ cả đời cùng bà. Nhưng chính bà đã dạy ta rằng, nữ nhân không nhất thiết phải bị giam hãm trong một không gian hạn hẹp. Khi A Trì thành tài, ta cũng sẽ hết mối bận tâm. Lúc đó, ta sẽ đi ngao du sơn thủy, làm bạn với thiên nhiên, tìm lại chính mình."

 

Ánh trăng chiếu lên hai chén trà bạch ngọc, tỏa ra một thứ ánh sáng mờ ảo, phản chiếu lên chân mày của Hoắc Đình.

 

Ngài ấy dường như rất bối rối, vô thức thốt lên: "Đại tẩu đã dạy ngươi như vậy?"

 

Nghe giống như không phải là câu hỏi.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Ta tiếp tục: "Đại nhân, sau này ta sẽ giữ khoảng cách với A Trì thiếu gia. A Trì còn trẻ, cách tốt nhất để thúc đẩy cậu ấy là dùng phép khích tướng. Những năm qua, mỗi khi cậu ấy chán học, ta đều dùng cách này."

 

"Ý ngươi là muốn ta giữ ngươi lại, để ngươi ở trước mắt A Trì nhưng không thể với tới, từ đó thúc đẩy hắn học tập?"

 

Dù có phần khó xử, nhưng ta không nên lùi bước, vì thế ta chủ động đối diện với ánh mắt dò xét của Hoắc Đình: "Phải."

 

Ngón tay dài và thon của Hoắc Đình vô thức gõ nhẹ lên mặt bàn. Trong khi ngài ấy cúi đầu trầm ngâm, ta đã toát hết mồ hôi lạnh.

 

Chính ta cũng không hiểu mình lấy đâu ra can đảm để mặc cả với một vị cận thần của thiên tử như thế này.

 

Một lát sau, ông hỏi: "Nếu sau khi Hoắc Trì đỗ đạt, hắn vẫn một lòng một dạ với ngươi, thì ngươi sẽ làm gì?"

 

"A Trì thực sự có một trái tim trong sáng, cậu ấy ấm áp và chân thành. Giả sử những lời cậu ấy nói hôm nay là thật, nhưng đại nhân cũng biết cậu ấy vẫn là trẻ con, nói và làm đều theo cảm xúc nhất thời. Hiện tại, cậu ấy đối với ta nhiều hơn là sự dựa dẫm và lòng biết ơn sau những ngày cùng nhau trải qua hoạn nạn. Đợi khi cậu ấy lớn thêm chút nữa, thật sự hiểu tình yêu là gì, cậu ấy sẽ không còn như bây giờ nữa."

 

Hoắc Đình vẫn muốn hỏi cho rõ: "Nếu hắn nhất định muốn cưới ngươi, dù phải vượt qua ngàn khó khăn thì sao?"

 

Ta cúi đầu, cảm giác từ vành tai đến cổ đều nóng bừng.

 

Hoắc Đình khẽ cười một tiếng, rất khó nhận ra: "Đến lúc đó, có lẽ ta cũng không có lý do gì để can thiệp. Chênh lệch địa vị, sự chỉ trích của thế tục, khoảng cách tuổi tác, tất cả những vấn đề đó là việc của các ngươi, chẳng liên quan gì đến ta."

 

Ta nghĩ mình nghe nhầm, lời này sao có thể là của Hoắc Đình nói ra?

 

Ngài ấy nhấc chén trà, uống cạn.

 

Cái cười nhẹ vừa rồi dường như chỉ là ảo giác, ngài ấy lại trở về với dáng vẻ lạnh nhạt, xa cách như trước.

 

"Ngươi có thể ở lại, nhưng A Trì phải rời đi."

 

***

 

Hoắc Đình quyết định đưa Hoắc Trì đến học viện Lãng Hiên ở ngoại thành.

 

Dưới chân thiên tử, việc học hành và khoa cử trở nên quan trọng hơn bao giờ hết.

 

Lãng Hiên không phải là một trường tư thục bình thường, mà là nơi được thiết lập dành riêng cho con cháu quý tộc có học thức.

 

Nếu chỉ có quyền thế mà không có tài năng thực sự, muốn vào đây cũng khó.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/lu-moc-lan/7.html.]

Những người giảng dạy tại học viện đều là những văn sĩ nổi tiếng, trong đó có Thạch Chí Thanh - người mà Hoắc Trì ngưỡng mộ từ lâu.

 

Khi vừa được giải trừ hình phạt, Hoắc Trì nghe được tin này, hắn mừng rỡ chạy vội về Phương Tạ Viên, trên khuôn mặt hiện rõ sự vui sướng.

 

"Mộc Lan, đường huynh đã đồng ý rồi. Đợi ta đỗ đạt, huynh ấy sẽ cho phép chúng ta thành thân. Vì thế, ta phải nỗ lực gấp đôi, tranh thủ trong ba năm rưỡi đoạt giải quán quân, không để ngươi phải đợi thêm ngày nào nữa. Ta muốn ngươi làm phu nhân Trạng nguyên, để xem ai còn dám chỉ trỏ vào chúng ta không. Còn nữa, đường huynh đã sắp xếp Thạch Chí Thanh dạy riêng cho ta. Điều không tốt là ta phải đến Lãng Hiên học, không thể gặp ngươi hàng ngày. Ta phải đi, dù có một vạn điều không nỡ, ta cũng phải đi. Ta muốn không chỉ là gặp ngươi mỗi ngày, mà là có ngươi mãi mãi. Ngươi hiểu không?"

 

Ta nhẹ nhàng đáp: "Ta, tất nhiên hiểu."

 

Hoắc Trì không tin, nhìn ta nghi hoặc: "Ngươi thực sự hiểu chứ? Khi ta đỗ đạt và có chức quan, đó là lúc ta tự lập. Đến lúc đó, sẽ không ai dám coi thường ngươi nữa."

 

"Ngươi là người mà ta - Hoắc Trì, yêu thích nhất. Ta muốn cùng ngươi sống trọn đời, bạc đầu giai lão."

 

Trong đôi mắt của Hoắc Trì như chứa đựng đầy những ngôi sao, mỗi khi hắn nói, những ngôi sao ấy dường như rung rinh.

 

Vẻ chân thật và thuần khiết của tuổi trẻ hiện rõ trên khuôn mặt, rực rỡ, không chút che giấu, khiến ta không dám nhìn thẳng.

 

"Ngươi phải đợi ta, Mộc Lan."

 

Ta khẽ đáp: "Được."

 

Việc được vào Học viện Lãng Hiên và trở thành môn sinh của Thạch Chí Thanh là một cơ hội hiếm có, nhưng lần này đi ít nhất cũng phải ba năm, chỉ có thể về nhà vào những kỳ hè và đông.

 

Khi tiễn Hoắc Trì ra khỏi thành, ta nhét đầy vào bọc của hắn nào là áo ấm, nào là đồ ăn có thể bảo quản lâu. Đến mức Phúc Toàn và ngựa đi theo đều gập lưng xuống vì nặng.

 

Hôm ấy hắn nói rằng Hoắc Đình đã đồng ý, nhưng ta cũng không hỏi thêm chi tiết. Chỉ khi hắn đưa miếng ngọc bội từ thắt lưng ra, rõ ràng hắn không hề lén lút trước mặt Hoắc Đình.

 

"Miếng ngọc bội này quý giá như vậy, ngươi nên giữ bên mình thì hơn."

 

Đây là báu vật truyền gia, trong suốt hành trình chạy nạn trước đây, ta chưa bao giờ có ý định nhắm đến nó.

 

Hoắc Trì siết chặt cổ tay ta, không cho ta rút tay về: "Vật quý phải trao cho người quan trọng. Đợi ta trở về cưới ngươi, lúc ấy chẳng phải ta sẽ lấy lại nó sao?"

 

Hoắc Đình đứng cách chúng ta không xa, vì vậy ta có chút không tự nhiên, chỉ muốn nhanh chóng tiễn Hoắc Trì đi nên đã nhận ngọc bội trước.

 

Không ngờ hắn còn táo bạo hơn, bất ngờ ghé sát hôn lên má ta.

 

Khi ta kịp phản ứng định đánh hắn thì hắn đã nhảy lên ngựa, vừa đi vừa vẫy tay, nụ cười rạng rỡ như gió xuân.

 

Thiếu niên cưỡi ngựa bạc, lưng đeo yên, biến mất trong dãy núi xanh trùng điệp.

 

Đầy kiêu hãnh, đầy niềm vui, không chút vướng bận bởi những lo âu của trần thế.

 

Trên đường trở về, chỉ còn ta và Hoắc Đình trong xe ngựa.

 

Ta bắt đầu cảm thấy lúng túng và khó xử, dù sao Hoắc Trì cũng đã có hành động không biết xấu hổ là hôn ta, hẳn là ngài ấy đã nhìn thấy.

 

Chiếc xe ngựa lắc lư như con thuyền, và sự ngượng ngùng trong lòng ta giống như những con sóng. Ta cố gắng giữ thẳng cổ, nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nghe ngài ấy nói: "Sau này ngươi không cần làm những việc vặt ở Phương Tạ Viên nữa."

 

"Hoắc Trì không ở đây, nếu ta cũng không cần lo việc ở Phương Tạ Viên, thì thật sự ta chẳng còn gì để làm."

 

"Phủ không thiếu người hầu. Nếu thấy buồn chán, ngươi có thể đọc sách, viết chữ, uống trà, ngắm hoa, không phải chuyện nào cũng tốt sao?"

 

Giọng của Hoắc Đình rất bình thản, nhưng dường như trong lời nói có chút quan tâm.

 

Sự quan tâm này không đến một cách vô duyên vô cớ.

Loading...