Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LƯ MỘC LAN - 14

Cập nhật lúc: 2024-09-30 12:53:11
Lượt xem: 6,279

Hoắc Đình nhẹ nhàng đặt nắp chén lại, phát ra một tiếng "đinh" khẽ vang. Ngài ấy nói: "Hắn chưa về học xá. Nghe nói hiện tại đang ở nhà họ Từ. Có lẽ ta đã ra tay quá nặng, thằng nhóc đó tính khí khá lớn."

 

Ngài ấy ngừng lại, rồi ngẩng đầu lên, tựa như vừa hỏi ta, vừa như hỏi trời: "Đến cô mà hắn cũng không quan tâm sao?"

 

Ta khẽ thở dài một hơi, nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng Hoắc Trì không gặp chuyện gì nguy hiểm.

 

"Chắc là A Trì đã có suy nghĩ của riêng mình rồi. Hắn lớn lên dưới sự quản thúc của đại nhân và ta, nên hẳn cũng sẽ có một ngày cảm thấy không chịu nổi."

 

Hoắc Đình cười khổ, nét mặt trầm mặc: "Nuôi một đứa trẻ thật phiền phức như thế này sao."

 

Ta cũng cảm thấy đồng cảm, cúi đầu thở dài theo.

 

"Thương thế của cô có khá hơn không?" 

 

Ta gật đầu: "Nhờ phúc của đại nhân, hiện tại đã không sao rồi."

 

Hoắc Đình nhìn ta, cười lạnh: "Vậy sao cô không hỏi ta đã điều tra ra kẻ nào muốn g.i.ế.c cô và Hoắc Trì chưa?"

 

Ta mỉm cười, đáp: "Không dám hỏi. Mũi tên đó rõ ràng là nhắm vào ta, chỉ suýt chút nữa đã làm Hoắc Trì bị liên lụy. Mỗi khi nhớ lại ta vẫn thấy sợ hãi. Có người muốn g.i.ế.c ta, chắc hẳn là vì ta đã kết oán trước, trong lòng ta tự hiểu rõ."

 

"Cô nói đúng, có lẽ hiện tại cô có thể nói cho ta biết làm thế nào mà cô biết được Phùng Diệu Tổ là hung thủ g.i.ế.c Hoắc Tân?"

 

Ta khẽ cúi đầu, nhớ lại: "Khi ta còn ở Hoắc gia, đã có một người đến gặp thiếu gia Hoắc Tân. Ngày hôm đó, ta và A Trì đang chơi đùa trong sân, người đó đến, đại phu nhân vội vã gọi chúng ta vào trong phòng. Chẳng bao lâu sau, thiếu gia Hoắc Tân đã rơi xuống nước."

 

Một ngày khi ta đã an ổn ở Hoắc phủ, trong sân đột nhiên có một con chim bồ câu đưa tin bay đến. Ta mở bức thư và thấy trên đó viết: "Hung thủ g.i.ế.c người là Phùng thị."

 

Hoắc Đình nhìn ta, gật đầu như đã hiểu rõ: "Vậy người gửi tin cho cô cũng chính là kẻ đã cho cô biết đơn thuốc mà Phùng Diệu Tổ đã uống suốt nhiều năm qua?"

 

Ta gật đầu, trong lòng dâng lên cảm giác ngổn ngang, chua xót. Nghĩ đến đây, ta nhận ra rằng việc báo thù của mình cũng chỉ là nước cờ trong tay kẻ khác.

 

"Đại nhân, ngài nghĩ đến điều gì sao?"

 

Ánh mắt Hoắc Đình trở nên lạnh lùng: "Thật ra có một người, nếu Phùng Diệu Tổ chết, người vui nhất có lẽ chính là hắn."

 

"Phùng Diệu Tông?" Ta buột miệng nói ra, rồi vội cúi đầu, cảm giác lo lắng chợt dâng lên.

 

Ở kinh thành có một số nơi khuất bóng chuyên cung cấp tin tức cho những ai cần. Khi mới đến kinh, ta cần biết về một số nhân vật quan trọng để tìm cách bảo vệ tương lai cho ta và Hoắc Trì. Một phần số tiền ta dành dụm đã được dùng để mua thông tin, từ đó có thể suy đoán ra một số điều.

 

Hoắc Đình cười khẽ, nói: "Nói tiếp đi, để xem cô còn biết những gì."

 

"Đại nhân, nếu Phùng Diệu Tổ không chết, hắn là người duy nhất có thể cạnh tranh với ngài cho vị trí thừa tướng. Chẳng lẽ Phùng Diệu Tông và Phùng Diệu Tổ không phải đồng hội đồng thuyền sao? Hay hắn đã tìm được chỗ dựa mới?"

 

"Đố kỵ là một loại cỏ độc, khi đã bén rễ trong lòng người, nó sẽ khiến người ta làm ra những việc điên cuồng mà chẳng ai lường trước được."

 

"Nhưng ta không hiểu, thiếu gia Hoắc Tân chỉ là một vị quan nhỏ ở huyện, ngài ấy chỉ mong sống cùng phu nhân trong an bình. Ngay cả việc thăng chức huyện lệnh cũng chẳng phải điều ngài ấy mong muốn, sao lại gây thù chuốc oán với Phùng gia đến nỗi bị giết?"

 

Dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn nến, khuôn mặt Hoắc Đình dường như bị thời gian mài mòn, phảng phất như tờ giấy đã úa vàng, chạm vào sẽ vỡ tan. Trong đôi mắt sâu thẳm của ngài ấy thoáng hiện lên nét bi thương và bất lực.

 

"Khi đó ta đang ở triều đình, ở vào thời kỳ huy hoàng nhất. Tự nhiên có kẻ thù nào lại không muốn tìm cách cản đường ta. Ta chẳng có nhiều người thân thích, người duy nhất có thể nói chuyện được chỉ có Hoắc Tân, có lẽ vì điều này mà huynh ấy và cả gia đình đã phải trả giá."

 

Nghe vậy, ta nắm c.h.ặ.t t.a.y ghế: "Chỉ vì thiếu gia Hoắc Tân có chút liên hệ với ngài, mà họ lại hại cả nhà Hoắc gia sao?"

 

"Kẻ có quyền g.i.ế.c một người cũng là giết, g.i.ế.c vạn người cũng vẫn là giết. Trong số vạn người đó, có kẻ chỉ vì nhìn thêm một lần, nói thêm một câu mà phải chết. Cô nghĩ rằng đó là chuyện vô lý, nhưng thực tế lại tàn nhẫn đến như vậy."

 

"Cả ngài cũng vậy sao?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://www.monkeyd.vn/lu-moc-lan/14.html.]

"Đúng vậy."

 

Ta cười khổ, nói:

 

"Người có giai cấp, bất kể ở đâu cũng phải như đại nhân, nắm giữ quyền lực tuyệt đối, nếu không sẽ chỉ là cá nằm trên thớt. Thiếu gia Hoắc Tân quá thiện lương, không tranh quyền đấu lợi, mới có kết cục này."

 

"Nhưng, A Trì có biết chuyện này không?"

 

Ánh mắt Hoắc Đình dần lộ ra vẻ lo lắng nặng nề: "Hắn không biết, hoặc có lẽ đã biết rồi."

 

Trong phòng, bếp than vẫn cháy hừng hực, nhưng sau lưng ta lại cảm nhận được một cơn gió lạnh lẽo không biết từ đâu thổi vào.

 

Khi ta đứng dậy cáo lui, Hoắc Đình bỗng nhiên gọi lại: "Thời gian tới gió tuyết sẽ rất lớn, cô cố gắng đừng ra ngoài. Ta sẽ cho người âm thầm theo dõi A Trì, không để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."

 

Ngoài cửa, gió Bắc cuốn theo những bông tuyết bay xào xạc.

 

Ánh mắt Hoắc Đình phản chiếu lại ánh sáng yếu ớt của ngọn lửa, nhưng thứ mà ngài ấy gọi là gió tuyết, chắc chắn không chỉ đơn giản là trận gió tuyết trước mắt.

 

15

 

Ta đã gửi thư đến nhà họ Từ, nhưng không nhận được hồi âm, đành phải đích thân đến đó.

 

A Mẫn đi cùng ta, nhưng cả hai đều bị chặn lại ngay trước cổng.

 

Cô ấy nhịn không được bèn lớn tiếng: "Lúc thiếu gia và tiểu thư nhà các người đến Hoắc phủ, chúng ta đều tiếp đãi tận tình. Giờ lại dám chặn chúng ta ngoài cửa, thừa tướng đại nhân là người các ngươi dám đắc tội sao?"

 

Người gác cổng kiêu ngạo liếc nhìn chúng ta từ trên xuống: "Hoắc phủ là Hoắc phủ, nô tỳ của Hoắc phủ lại là chuyện khác."

 

Ta ngăn A Mẫn lại, không muốn gây thêm rắc rối.

 

Một lát sau, xe ngựa của nhà họ Từ trở về, quả nhiên Hoắc Trì đang ngồi cùng với Từ Khánh Chương.

 

Ta nuôi dưỡng cậu thiếu niên này, từ nét mặt uất ức đến những cảm xúc bướng bỉnh của hắn, ta đều thấy rõ ràng. Không nỡ trách hắn, ta chỉ nhẹ nhàng nói: "A Trì, về nhà với ta đi."

 

Hoắc Trì hỏi: "Mộc Lan, sức khỏe của nàng đã khá hơn chưa?"

 

Hắn lại tiếp lời: "Ta sẽ không về, nơi đó không phải là nhà của chúng ta."

 

Lời này, ta từng nói với Hoắc Trì trong quá khứ. Giờ thời gian đã trôi qua, đến lượt hắn nói lại, ta cũng chẳng thể đáp lại câu nào.

 

Không biết phải khuyên nhủ thế nào để có thể xoa dịu lòng tự tôn của một thiếu niên vừa trải qua cơn nổi loạn.

 

"Mộc Lan, hãy chờ ta, ta sẽ đến đón nàng."

 

Nói xong, Hoắc Trì cúi đầu chạy vào trong Từ phủ.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Khoảnh khắc đó, ta nhận ra rằng quá trình trưởng thành của con người quả thật giống như việc chăm sóc hoa cỏ. Dù có chăm chút, bảo bọc đến mấy, thì cây vẫn sẽ bị sâu đục thân, và vẫn sẽ đ.â.m chồi, tách nhánh khi đến thời điểm.

 

Trước khi cây cỏ có thể đứng vững trong giá rét, chúng phải trải qua những cơn đau cần thiết.

 

Khi ta chuẩn bị lên xe ngựa, bỗng có một người phụ nữ từ bên đường lao tới, quỳ xuống ôm lấy chân ta mà khóc, tiếng khóc nghẹn ngào, lảm nhảm.

 

A Mẫn kéo ta lùi lại vài bước, rồi ta nhận ra đó chính là Tần thị, nhưng giờ đây, nàng đã điên loạn và tiều tụy đến khó nhận ra.

 

"Tỷ ơi... tỷ ơi... c.h.ế.t rồi... tha mạng... bảo người kia dừng tay... dừng tay... tha mạng..."

 

Loading...