Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

KHI TÌNH YÊU RA ĐI - CHƯƠNG 4

Cập nhật lúc: 2024-09-20 18:49:38
Lượt xem: 1,037

4

 

Anh hiếm khi rơi vào im lặng.

 

Trước đây, đều là anh đối diện với những câu chất vấn của tôi, bực bội bắt tôi im miệng.

 

Tôi kéo chăn chặt hơn, "Đừng nghĩ nhiều quá, mai còn phải đi làm nữa."

 

Nói xong, tôi nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.

 

Anh đứng yên đó vài phút, cuối cùng quay lưng bỏ đi.

 

Anh không hề ngần ngại mà đập cửa mạnh, trút cơn giận trong lòng.

 

Tôi biết anh đang giận, và tôi cũng biết anh đang giận vì điều gì.

 

Anh hiếm khi nhượng bộ tôi, vậy mà tôi lại phớt lờ.

 

Thế là anh liền làm ầm lên.

 

Nghĩ rằng tôi sẽ như trước đây, lại phải đi dỗ dành anh.

 

—---

 

Sáng hôm sau, tôi gọi đồ ăn sáng từ Morning Blessings, và đang ngồi ăn.

 

Tống Từ bước ra từ phòng ngủ phụ, dưới mắt anh có quầng thâm nhẹ.

 

Anh không ngủ được.

 

Để anh có thể nghỉ ngơi đầy đủ, tôi đã học mấy cách mát-xa đầu để giúp anh thư giãn.

 

Anh kéo ghế, ngồi đối diện với tôi.

 

"Em có gọi món bánh chảy nhân lòng đỏ cho Tiểu Tiểu không? Gói riêng ra, để anh mang cho cô ấy."

 

Tôi chẳng buồn nhìn anh một cái.

 

Hứa Tiểu Tiểu thích ăn gì, liên quan gì đến tôi?

 

Thấy tôi không động tĩnh gì, anh chủ động kiểm tra túi đồ ăn.

 

Bên trong trống trơn, chỉ có một phần cho tôi.

 

Anh nhìn tôi ném hết thức ăn thừa vào thùng

 

 rác.

 

Lại chủ động lên tiếng.

 

"Em vẫn còn giận à? Không thể nghe anh giải thích được sao?"

 

Tôi quay lại nhìn anh, "Anh nói chuyện của anh và Tiểu Tiểu à? Không cần, em tin hai người mà."

 

Ánh mắt anh trở nên kỳ lạ.

 

"Em không giận sao?"

 

Tôi buộc chặt túi rác, chớp chớp mắt, "Không có, hai người là thanh mai trúc mã, Tiểu Tiểu lại là một đứa trẻ, sao em phải để bụng chuyện với một đứa trẻ?"

 

Anh im lặng một lúc, biểu cảm có chút khó chịu, "Tối nay công ty có buổi tiệc, có thể dẫn người thân đi cùng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khi-tinh-yeu-ra-di/chuong-4.html.]

 

"Ồ, anh dẫn Hứa Tiểu Tiểu đi cùng nhé."

 

Tôi cầm túi xách, chuẩn bị ra ngoài đi làm.

 

Anh lại bước nhanh đến nắm lấy cổ tay tôi, tôi thắc mắc nhìn anh.

 

"Vì sao em không đòi đi?"

 

Tôi nhìn anh đầy thắc mắc.

 

Nếu là trước đây, tôi có lăn lộn đến đâu cũng sẽ đòi đi cùng anh.

 

Nhưng giờ đây, tôi còn phải ôn luyện tiếng Anh, làm gì có thời gian?

 

"Em không muốn đi."

 

Tôi rút tay khỏi anh, "Hôm nay nhiều việc quá, còn phải tăng ca, chúc anh và mọi người vui vẻ."

 

Tôi nhìn thấy tay anh từ từ buông xuống.

 

Trước đây mỗi lần cãi nhau, anh luôn dùng công việc để lấp l.i.ế.m với tôi.

 

Khiến tôi dù có hàng nghìn câu hỏi cũng chẳng thể thốt ra.

 

Khi tôi cố gắng phát điên để thu hút sự chú ý của anh, thì anh lại chọn cách rời khỏi ngôi nhà này, để lại một mình tôi, trong chiếc lồng mang tên "nhà" này, l.i.ế.m láp vết thương.

 

Hóa ra đứng ở vị trí của anh, thì mọi việc xử lý thật dễ dàng.

 

Chẳng trách anh chưa bao giờ hao tổn tâm trí vì tình cảm.

—--

 

Sau khi hoàn thành công việc, tôi tiếp tục học tiếng Anh. Vì căn bản quá yếu, tôi đang phân vân liệu có nên đăng ký một khóa học hay không.

 

Điều bất ngờ là Tống Từ nhắn tin cho tôi.

 

"Buổi tiệc đã hủy rồi, anh đã đặt đồ ăn cho em."

 

Tôi nhíu mày, tự hỏi liệu anh ta có gửi nhầm tin nhắn không?

 

Đồ ăn đã được giao đến, số điện thoại đúng là của tôi, và nhìn từ bao bì, đó cũng là nhà hàng tôi thích.

 

Nhưng khi mở ra, tôi ngay lập tức bị mùi đậu phộng làm cho nghẹt thở.

 

Tống Từ nhắn tin lần nữa.

 

"Em thích không?"

 

Có vẻ không chỉ tin nhắn bị gửi nhầm mà ngay cả đồ ăn cũng bị nhầm.

 

Tôi bị dị ứng với đậu phộng, trong khi Hứa Tiểu Tiểu lại rất thích đậu phộng.

 

Tôi để đồ ăn sang một bên và tiếp tục học từ vựng.

 

Đến 8 giờ rưỡi tối, tôi duỗi cổ cho đỡ mỏi, lấy túi xách và đồ ăn ra khỏi công ty, và tìm thùng rác để vứt toàn bộ đồ ăn đi.

 

Không xa đó, có tiếng còi xe vang lên, tôi quay đầu nhìn.

 

Đó là xe của Tống Từ.

 

Nơi làm việc của anh ta không nằm về hướng này, tại sao hôm nay lại đỗ xe ở đây?

 

Loading...