Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HOẮC TIỂU TIỂU XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ PHẢN DIỆN DẠY BA LÀM NGƯỜI - CHƯƠNG 6

Cập nhật lúc: 2024-10-02 13:21:00
Lượt xem: 95

Hoắc Tiểu Tiểu nằm ở bên trong cái nôi một tháng, cảm thấy tứ chi của mình cũng sắp nằm đến thoái hóa cho tới lúc học bò xong rồi.

Từ khi học bò xong, hai tay hai chân kia của cô liền không chút nào nghỉ ngơi, có thể ngồi trên mặt đất bò thì tuyệt đối không nằm ở bên trong cái nôi làm cá muối.

Sau tám tháng học đi đường xong, mỗi ngày nện bước hai chân ngắn vui sướng ở bên trong công quán vắt chân lên cổ đi không ngừng.

Hiện tại biết nói chuyện, Hoắc Tiểu Tiểu kích động đến rơi nước mắt, chạy đến chỗ Hoắc Tùy Thành hai cái chân nhỏ đều đang run rẩy, vì xác định mình quả thật biết nói chuyện, trong miệng ba ba ba ba hô không ngừng, tuyệt không lo lắng cho mình sẽ bị chúng ( hai chân) làm cho ngã gục.

Đi bộ được khoảng năm sáu mét, cô bước nhanh, b.ắ.n vọt một cái, nắm thật chặt lễ vật đầy hai tay một đầu đ.â.m vào trong n.g.ự.c Hoắc Tùy Thành, miệng nhỏ rồi đến tai, đôi mắt to giống như nho đen híp lại thành một đường nhỏ, âm thanh trẻ con hàm hàm hồ hồ gọi ba ba.

Có lẽ là theo bản năng, Hoắc Tùy Thành vào lúc Hoắc Tiểu Tiểu quay người nhìn về phía anh, thân thể suy nghĩ càng nhanh hơn so với đại não, cánh tay không tự giác được mà cứng ngắc, sớm đã chuẩn bị, dễ như trở bàn tay liền đem Hoắc Tiểu Tiểu kéo vào ngực.

Thẳng đến khi anh kịp phản ứng, trong khuỷu tay Tiểu Tiểu Nhuyễn Nhuyễn thành một cục tròn tròn ngửa đầu cười đến cong mắt với anh.

Chóp mũi một cỗ mùi sữa thơm nồng đậm làm ký ức của anh như vẫn còn mới mẻ.

Hoắc Tùy Thành ở trên đường trở về nghĩ tới, hơn một năm chưa thấy qua đứa bé, anh đã sớm không nhớ rõ dáng dấp ra sao, gặp mặt tám chín phần mười sẽ không nhận ra.

Lúc anh mang Hoắc Tiểu Tiểu ra khỏi bệnh viện, cô mới vừa ra đời không bao lâu, Hoắc Tiểu Tiểu đoán chừng cũng không nhớ rõ hắn.

Nhưng khi anh từ ngoài cửa đi, lần đầu tiên nhìn thấy Hoắc Tiểu Tiểu, cũng không có cái cảm giác xa lạ nào, nội tâm ngược lại có loại cảm thán "Đứa nhỏ này đã lớn như vậy".

Mà đứa bé trưởng thành một tuổi lại giống như còn nhớ rõ anh, thân thiện xông lại ôm lấy anh.

Rõ ràng trước một giây vắt hết óc nghĩ đến làm sao đem những lễ vật trên bàn này "Chiếm làm của riêng", một giây sau lại nhào vào trong n.g.ự.c anh.

Giống như ở trong mắt nàng, những cái kia đều không quan trọng, đã nhìn thấy thứ quan trọng hơn.

Hoắc Tùy Thành ôm nàng đi đến trước mặt Hoắc lão tiên sinh, hoàn toàn như trước đây mặt không biểu tình, bạn nhỏ trong n.g.ự.c anh gọi ba ba cũng không thể gây nên xúc động của anh trên ba.

Anh lúc này mới trở về, Hoắc lão tiên sinh không quá cao hứng, "Làm sao hiện tại mới trở về?"

Nhưng đến cùng cũng không có chỉ trích quá mức, lúc ánh mắt rơi xuống trên người Hoắc Tiểu Tiểu, ánh mắt từ ái ôn nhu, "Tiểu vô lương tâm, gia gia chăm sóc con hơn một năm, làm sao lần đầu tiên mở miệng kêu chính là ba ba không phải gia gia vậy? Đến, gọi gia gia."

Hoắc Tiểu Tiểu hé miệng, muốn để lão nhân gia cũng cao hứng một chút, kết quả há mồm ừ a a hai tiếng, nửa ngày không nói được một chữ.

Cô hoảng sợ phát hiện, nàng mặc dù sẽ nói chuyện, nhưng cũng chỉ sẽ nói được hai chữ.

"Ba ba!"

"..." Hoắc Tiểu Tiểu tâm tình phức tạp, thật đúng là.

Lão nhân gia đau lòng cháu gái, làm sao có thể thật sự tính toán gọi là ba ba hay gia gia, nhìn thấy đồ vật đầy tay cô, cùng chiếc chìa khóa xe treo trên ngón chân, cười, "Con cái đồ tiểu quỷ cơ linh có phải là cảm thấy mình thiếu thêm hai cánh tay không? Con xem một chút cái đồ trên bàn này còn lại nhiều như vậy."

Lão nhân gia luôn yêu thích đùa giỡn cháu gái, lúc này đem đồ trên tay Hoắc Tiểu Tiểu cầm tới, mặc kệ cô nghe có hiểu hay không, nói với cô: "Muốn những vật này thì mau đến chỗ gia gia."

Hoắc Tiểu Tiểu thở dài.

Hoắc lão tiên sinh cái gì cũng tốt, chính là cả ngày xem cô như đứa bé, làm cho cô rất bất đắc dĩ.

Cái này còn cần đến chọn sao?

Tiền tài thành đáng ngưỡng mộ, giá quen biết cao hơn!

Tình cảm cha con giữa cô cùng Hoắc Tùy Thành chẳng lẽ còn không sánh được với những cái xe thể thao biệt thự thẻ ngân hàng này sao?

Cô cùng ba ba một năm không gặp, làm sao có thể bởi vì những vật này liền vứt bỏ ba ba?

Đều là chút vật ngoài thân thôi, đương nhiên là ba ba quan trọng hơn.

Cô một tay cầm chặt lấy cổ áo âu phục của Hoắc Tùy Thành, một tay dắt cái váy nhỏ của mình, hướng về phía Hoắc lão tiên sinh kêu a a.

Nhanh! Đều bỏ vào trong túi cô!!!

Yêu ba ba cũng không thể chậm trễ cô yêu xe thể thao biệt thự thẻ ngân hàng!

Xe thể thao biệt thự đồ cổ dây chuyền tiền đều là chính cô bắt được! Một cái cũng không thể bỏ qua!

Thấy thế, cười vang.

" Được được được, đều cho con."

Hoắc lão tiên sinh để cho người ta cầm cái balo nhỏ bình thường Hoắc Tiểu Tiểu dùng để chở bình sữa tới, đem đồ vật nhét hết vào trong ba lô nhỏ, lại đeo trên lưng cho cô, "Hài lòng chưa? Quỷ nhỏ tham lam."

Đến cùng da mặt mỏng, Hoắc Tiểu Tiểu bị cười đến có chút đỏ mặt, quay đầu ghé vào trên vai Hoắc Tùy Thành không nói lời nào.

Ai, cười thì cứ cười đi, dù sao cô mới một tuổi, cái gì cũng đều không hiểu, cái này gọi là thiên chân vô tà.

"Ba ba!" Cảm giác được nói chuyện cũng quá sướng rồi!

Cả ngày một bụng lời muốn nói, lại bởi vì tự thân điều kiện phần cứng không đạt được mà kìm nén đến đỏ bừng cả khuôn mặt, tức đến nỗi muốn khóc Hoắc Tiểu Tiểu hiện nay hận không thể ngoài miệng bá bá cái không xong.

"Ba ba! Ba ba ba ba ba ba!"

Âm thanh trẻ con không ngừng vang lên bên tai Hoắc Tùy Thành, thanh âm yếu ớt lôi cuốn hô hấp ấm áp bao quanh cần cổ anh, đáy mắt một vẻ ôn nhu cẩn thận lại hòa tan giữa lông mày lẫm Nhược Băng sương, nhu hòa hơn không ít.

Anh vuốt phần gáy Hoắc Tiểu Tiểu phần gáy, trầm thấp lên tiếng: "Ừ."

Ở tiệc ngày tròn tuổi Hoắc Tiểu Tiểu ở dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người chọn đồ vật đoán tương lai về sau không sai biệt lắm mà kết thúc như vậy.

Hoắc Tùy Thành vì mình đến chậm mà phải trả giá lớn là toàn bộ yến hội đều ôm Hoắc Tiểu Tiểu không buông tay, thẳng đến khi yến hội kết thúc, lúc này mới buông Tiểu Tiểu xuống.

Một ngày mệt nhọc Hoắc Tiểu Tiểu uốn éo một góc ở trên ghế sô pha, con mắt mệt mỏi đều không mở ra được còn cưỡng bách mình thanh tỉnh để uống sữa, nhưng cỗ thân thể này của cô quá buồn ngủ, miệng uống không có tinh thần, mí mắt hung hăng rơi xuống, núm v.ú cao su từ trong miệng rớt xuống trong nháy mắt một cái giật mình tỉnh, vô ý thức bẹp miệng, mờ mịt nhìn bốn phía, sau đó ôm thật chặt bình sữa nhét vào trong miệng.

Vòng đi vòng lại bảy tám lần, rốt cục cũng uống xong một bình sữa.

Ăn uống no đủ thì nên ngủ.

Ngay tại lúc nằm xuống chuẩn bị kỹ càng thật tốt để ngủ một giấc, một tiếng nói ngọt ngào vang lên bên tai, "Tiểu Tiểu, mau dậy đi, chớ ngủ, tỷ tỷ và em cùng chơi xếp gỗ có được hay không?"

Hoắc Tiểu Tiểu nhíu mày lầm bầm hai câu không để ý tới cô, nhưng thanh âm kia giống như muỗi kêu ở bên tai cô líu lo không ngừng, làm cho cô không ngủ được.

Cố Diệp Phi

Tức giận mở mắt ra, trừng Tiểu Từ tỷ tỷ một chút, lấy ánh mắt nói cho cô ta "Đi ra ngoài, đừng làm phiền ta".

Nhưng hiển nhiên Tiểu Từ tỷ tỷ cũng không muốn cho cii ngủ, mà tiếp tục giày vò cô, "Tiểu Tiểu, mau dậy đi, em không phải thích ba ba nhất hay sao? Chúng ta đi tìm ba ba có được hay không?"

Hoắc Tiểu Tiểu khịt mũi coi thường.

Ta đem ngươi trở thành tỷ tỷ, ngươi lại muốn làm mẹ kế của ta sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hoac-tieu-tieu-xuyen-thanh-nu-phu-phan-dien-day-ba-lam-nguoi/chuong-6.html.]

Nằm mơ.

Đợi cô biết nói chuyện, cái đầu tiên làm chính là sa thải chị gái muốn làm mẹ kế của cô này!

Thấy người không có động tĩnh, Tiểu Từ tỷ tỷ đem Hoắc Tiểu Tiểu bế lên.

Hoắc Tiểu Tiểu bình thường ghét nhất là cái Tiểu Từ tỷ tỷ này cùng cô có bất kỳ tiếp xúc nào trên thân thể, ôm vào trong nháy mắt liền tỉnh, không quen lấy cô ta, trực tiếp ở trong n.g.ự.c ả liền bay nhảy giãy giụa.

"Tiểu Tiểu... Tiểu Tiểu đừng làm rộn!"

"Chị dẫn em đi tìm ba ba chơi, đợi chút nữa ngủ tiếp có được hay không?"

"Chuyện gì xảy ra?" Thanh âm trầm thấp vang lên, Hoắc Tiểu Tiểu nghe xong giãy dụa đến càng mừng hơn.

Tiểu Từ ngượng ngùng đem Hoắc Tiểu Tiểu thả trên ghế sa lon.

"Hoắc tiên sinh, tôi nhìn Tiểu Tiểu buồn ngủ, sợ bị lạnh, muốn mang Tiểu Tiểu lên lầu ngủ."

Hoắc Tiểu Tiểu buồn ngủ đều bị cô ta làm tan biến hết, nổi giận đùng đùng bò xuống ghế sô pha, nện bước hai cái chân ngắn chạy đến bên người Hoắc Tùy Thành, gấp gáp níu lấy ống quần của anh không thả.

Hoắc Tùy Thành cúi đầu xem xét cô một chút, "Vây lại?"

Hoắc Tiểu Tiểu ngáp một cái, ôm chân Hoắc Tùy Thành lung la lung lay hai mắt nhắm nghiền.

Nếu không có ai ồn ào tới cô, cô hiện tại có được vây đứng đấy cũng có thể ngủ.

Hoắc lão tiên sinh sau lưng anh thấp giọng nói: "Ôm con bé trở về phòng nghỉ ngơi đi."

Hoắc Tùy Thành khom người đem Hoắc Tiểu Tiểu bế lên, ở trong nháy mắt gương mặt tiếp xúc với bả vai, Hoắc Tiểu Tiểu liền đã mất đi tri giác, há hốc miệng trên bả vai của anh nằm ngáy o o.

Hoắc Tùy Thành rất ít tiếp xúc với trẻ con, có thể ngủ như vậy là lần đầu tiên gặp, nhẹ chân nhẹ tay ôm cô trở về phòng trẻ em đặt ở trên cái nôi, đứa trẻ dễ tỉnh, vừa để lên giường trong nháy mắt Hoắc Tiểu Tiểu liền mở mắt, nhưng một giây sau thấy là Hoắc Tùy Thành ở bên cạnh, lại an tâm nhắm mắt lại.

Trong phòng ánh đèn lờ mờ, chỉ chừa đầu giường hai ngọn đèn ngủ nhỏ mờ nhạt, đầu giường bày ra vẫn làhai con gấu bông nhỏ ngây thơ chân thành mà một năm trước Hoắc Tùy Thành xuất ngoại nhìn thấy.

Anh nhìn xem gương mặt Hoắc Tiểu Tiểu hai Lũ trẻ con mập mạp, cũng mặc kệ có thể đánh thức cô hay không, ma xui quỷ khiến đưa tay bóp lên.

Cũng thật kỳ quái, cái khuôn mặt nhỏ này ước chừng còn không lớn bằng bàn tay anh so với đậu hũ còn non mềm hơn, bóp lên trong nháy mắt lại có một loại ấm áp khó nói lên lời từ lòng bàn tay thẳng lẻn đến trêu chọc lồng ngực, giống như là ngọn lửa hừng hực gặp kẹo bông đường mềm mại yếu đuối, kỳ diệu đụng vào sau trong nháy mắt hòa tan.

Bị bóp hai lần Hoắc Tiểu Tiểu không chỉ có không có tỉnh, thậm chí cau mày lầm bầm hai câu, khuôn mặt nhỏ hướng tới mu bàn tay kia bóp lấy gương mặt mình mà cọ xát.

Tay Hoắc Tùy Thành khẽ giật mình, sau đó từ bóp chuyển sang sờ, nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, chính mình cũng không có chú ý cười khẽ hai tiếng, đem chăn đắp kín cho cô, sửa sang tốt góc chăn sau đó lặng lẽ lui ra khỏi phòng.

Có người hầu đến đây nói cho anh biết một tiếng, Hoắc lão tiên sinh trong thư phòng chờ anh.

Hoắc Tùy Thành quay người đi đến thư phòng.

Lúc trước nói xong xuất ngoại một đến ba tháng, kết quả lại ở nước ngoài chờ đợi chỉnh sửa một chút mà tới một năm, Hoắc lão tiên sinh ba thúc bốn thúc, lúc này mới giẫm lên ranh giới cuối cùng là bữa tiệc ngày tròn một tuổi trở về.

Không nói tức giận, nhưng sắc mặt tốt cũng sẽ không cho hắn.

"Ngài tìm con?"

Hoắc lão tiên sinh ngồi ở trên ghế sa lon lạnh hừ một tiếng, "Làm sao? Ta tìm không được ngươi?"

Hoắc Tùy Thành thức thời không nói gì, ơdchỗ đối diện ông ngồi xuống.

"Nước Mỹ bên kia quản lý tốt chứ?"

"Quản lý tốt."

Nghe lời này, Hoắc lão tiên sinh cười một tiếng, "Ngươi ngược lại là giấu đến giọt nước cũng không lọt, ngay cả ta cũng đều giấu diếm, làm sao? Sáng tạo phân chuyện của công ty còn muốn giấu diếm ta? Ta còn sẽ ngăn đón ngươi hay sao?"

Hoắc Tùy Thành rủ xuống lông mày thấp giọng nói: "Con không có ý kia, chẳng qua là cảm thấy ngài như là đã về hưu, chuyện của công ty cũng không nhọc đến ngài quan tâm, ngài ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, điều trị thân thể."

"Ta cũng lười quan tâm, chuyện của công ty tự ngươi nhìn xem mà xử lý, bất quá ta có thể nói cho ngươi, ngươi một năm này đem tinh lực đều đặt ở nước ngoài, cũng phải nhìn thêm nhìn trong nước, đừng nội bộ mâu thuẫn cũng không biết chuyện gì xảy ra."

Hoắc lão tiên sinh đa mưu túc trí nhiều năm, dù cho về hưu ở nhà trông cháu gái, nhưng trong công ty chút việc này cũng có nghe qua, lập tức chit ra đến vậy là vì muốn nhắc nhở Hoắc Tùy Thành, càng là vì cho anh tỉnh táo mà nói một câu.

Hoắc Tùy Thành mặt mày trầm xuống, "Ngài yên tâm, con biết nên làm cái gì."

"Còn có, đã trở về, cũng nên ở Cố gia nhiều vào, Tiểu Tiểu còn nhỏ, tóm lại là cần phải được cha mẹ giáo dục, ngươi không ở nhà một năm này, ta rồi cùng con bé nói mấy lần về việc của ngươi, con bé liền mỗi ngày đứng ở cửa ra vào chờ ngươi trở về, ngươi cái này làm cha về sau chăm sóc đứa bé nhiều một chút!" Nói xong trừng Hoắc Tùy Thành một chút: "Không có bộ dáng làm cha!"

"Con đã rõ ràng." Nói xong, nhớ tới chuyện vừa rồi, hắn nhíu mày hỏi một câu: "Người chăm sóc Tiểu Tiểu có chuyện gì sao?"

Hoắc lão tiên sinh hỏi ngược một câu: "Cô ta không phải ngươi mời sao? Làm sao? Có vấn đề gì không?"

Hoắc Tùy Thành sắc mặt biến đổi khó lường, mi tâm nhăn càng chặt hơn, suy tư sau một lúc lâu lắc đầu, tạm thời đem lời nói nuốt trở vào, "Không có gì."

——

Nửa đêm, Hoắc Tiểu Tiểu từ từ mở mắt.

Tỉnh ngủ lúc đã thành thói quen của cô, khi đói bụng cô sẽ khóc hai tiếng, để chị Nguyệt pha sữa bột cho cô uống, không khi đói bụng xuống giường luyện tập tứ chi leo lên cùng đi đường.

Cố gắng như vậy cũng là có nguyên nhân.

Chủ yếu nhất là cô cảm thấy cỗ thân thể này của mình đại khái so với người bình thường phải yếu hơn một chút, người chậm cần bắt đầu sớm, không thể thua ở trên vạch khởi đầu, nếu không về sau "Phần cứng thiết bị" theo không kịp, chỉ có một cái đầu óc cũng không phải là biện pháp.

Cô lặng lẽ bò xuống giường, rón rén xách ghế đẩu thả tại cửa ra vào, đạp lên điểm lấy mũi chân đưa tay kéo chốt trên cửa, dùng sức kéo xuống một phát, cửa mở.

Mở cửa lặng yên không một tiếng động, cô từ trong phòng nhô ra cái đầu lui tới bên ngoài nhìn, hành lang im ắng không có âm thanh.

Bên phải cuối cùng là gian phòng của Hoắc lão tiên sinh, mà bên trái cuối cùng là gian phòng của Hoắc Tùy Thành.

Cô híp mắt cười cười, lặng lẽ, không phát ra một chút thanh âm chạy tới trước gian phòng của Hoắc Tùy Thành.

Bước đầu tiên để cứu vớt nhân vật phản diện, trước tiên cần phải cùng nhân vật phản diện tạo mối quan hệ.

Cô xem chừng trong cái tình cảm cha con này xuất ngoại thời gian một năm đã sớm tan thành mây khói, thích hợp rút ngắn khoảng cách giữa cha con đối với quan hệ hòa hoãn rất hữu dụng.

Hoắc Tùy Thành giờ này còn chưa ngủ, xử lý xong việc của công ty bước vào phòng tắm rửa mặt, hoàn toàn không biết ngoài cửa có một nhóc tỳ cao bằng nửa cái Đông Qua đang xách ghế lại để mở cửa phòng của anh.

Chờ đến lúc anh từ phòng tắm ra, chuẩn bị lên giường ngủ, mới phát hiện ổ chăn xa xa phồng lên một góc.

Vén chăn lên nhìn lên, Hoắc Tiểu Tiểu thừa dịp khi anh tắm chạy tới co ro tay chân nằm lỳ ở trên giường, ngủ đến chảy nước miếng chảy đầy đất.

 

Loading...