Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

GỬI CON YÊU - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-09-29 14:56:04
Lượt xem: 1,001

Tôi nghĩ vào giây phút đó, Minh Trí Viễn chắc chắn đã nhớ lại những cảnh anh từng tấn công Minh Tranh bằng lời lẽ tương tự.  

 

Anh ta lúng túng quay mặt đi.  

 

"Không cần em giảng nữa, anh tự làm được." Anh ta nói đầy bực dọc.  

 

Tôi ép anh ta ngồi xuống: "Chút công kích này mà anh cũng không chịu nổi thì sau này ra xã hội làm sao sống được?"  

 

"Hồi nhỏ bố anh ba ngày đánh anh một lần, giờ nghĩ lại chẳng phải anh vẫn biết ơn ông ấy sao?"  

 

"Nếu vậy thì anh cũng chịu đựng đi, sau này anh sẽ biết ơn em!"  

 

Minh Trí Viễn nghiến răng, nắm chặt bút, mất một lúc lâu mới có thể bình tĩnh lại để tiếp tục làm bài.  

 

Tôi kiên nhẫn giảng nhanh lại kiến thức, rồi đưa ra một bài tập khó cho anh ta làm.  

 

"Anh làm bài này đi, để xem anh có phải là không hiểu nhưng giả vờ hiểu không."  

 

Minh Tranh cũng ghé sát lại, cùng tôi đứng hai bên sau lưng bố.  

 

Trán Minh Trí Viễn bắt đầu lấm tấm mồ hôi.  

 

"Hai người có thể đứng xa ra được không?"  

 

"Bố cũng đang lo lắng à?" Minh Tranh hỏi.  

 

Minh Trí Viễn không nói gì, tôi nháy mắt với Minh Tranh.  

 

"Bố không phải đã nói rồi sao? Nếu biết làm thì không bao giờ lo lắng, dù có căng thẳng cũng không thể làm sai."  

 

Minh Trí Viễn hít một hơi sâu và bắt đầu viết, từng nét bút rất thận trọng.  

 

Hai bước đầu không có vấn đề gì, tôi gõ nhẹ lên bàn thúc giục: "Viết nhanh lên, chậm chạp như thế này thì đêm nay đừng mong ngủ."  

 

Đúng như tôi dự đoán, đến bước thứ ba anh ta đã mắc bẫy.  

 

Ngay khoảnh khắc đó, tôi không do dự mà lập tức quát lên.  

 

Tôi giữ chặt cuốn vở của anh ta, giọng trầm xuống: "Thầy nào dạy anh viết như thế này?"  

 

Minh Trí Viễn hoảng hốt lật tìm lại ví dụ trong sách.  

 

Tôi vội đập sách lại: "Em vừa giảng xong mà còn phải tra sách? Anh có phải đầu heo không? Anh có thực sự nghe em giảng không?"  

 

"Điểm kiến thức này em đã giảng ở chương trước, chỉ cần có não thì không thể quên được."  

 

Lửa giận của Minh Trí Viễn bùng lên, anh ta ném mạnh cây bút xuống: "Lâm Kiều, đừng tưởng em có thể lợi dụng cơ hội này để hạ nhục anh!"  

 

Tôi xắn tay áo, hất mạnh hộp bút bên cạnh anh ta.  

 

"Lợi dụng cơ hội à? Nếu anh không mắc lỗi thì làm sao em có cơ hội hạ nhục?"  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/gui-con-yeu/chuong-8.html.]

"Sai một chút mà không cho nói, ai là người nói không được mít ướt?"  

 

"Và anh hét lên cái gì? Làm sai mà có mặt mũi để hét lên à? Viết lại, nếu anh không làm đúng, ngày mai trong bài kiểm tra em sẽ cho anh đứng cuối cùng!"  

 

Gân xanh nổi lên trên trán Minh Trí Viễn, anh ta nắm chặt tay, n.g.ự.c phập phồng dữ dội: "Lâm Kiều, đừng có vô lý quá đáng!"  

 

Tôi chống tay vào hông, tay còn lại chỉ thẳng vào trán anh ta, từng cú một.  

 

"Viết đi, đứng ngẩn ra đó làm gì? Ngốc à? Em bảo anh viết cơ mà!"  

 

Từng cú một, ngày càng mạnh hơn: "Không biết viết hả? Đầu anh mọc để làm gì, sao không suy nghĩ một chút? Nhà họ Minh sao lại sinh ra một kẻ ngu ngốc như anh?"  

 

Tôi tin rằng Minh Trí Viễn hiểu rõ, mỗi lời tôi nói lúc này đều là những gì anh ta đã từng nói với Minh Tranh.  

 

Giọng điệu mỉa mai.  

 

Động tác nhục mạ.  

 

Và những từ ngữ độc địa đủ để hủy hoại lòng tự trọng của người khác.  

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Minh Tranh đứng đó, lặng lẽ đỏ mắt.  

 

Con bé kéo tay tôi.  

 

"Mẹ ơi, đừng nói nữa."  

 

Bất chấp lời khuyên của Minh Tranh, tôi cầm quyển sách trên bàn lên, vỗ nhẹ lên đầu Minh Trí Viễn từng cái một.  

 

"Anh không phải đã nói không ảnh hưởng đến khả năng phát huy sao? Thể hiện đi, tôi xem nào!"  

 

"Không bị đau thì không biết nỗi đau là gì đúng không?"  

 

"Hôm nay nếu anh có thể làm xong bài này trong tình huống này, tôi sẽ nhận thua. Sau này anh muốn dạy con thế nào tôi cũng không can thiệp!"  

 

Cuốn sách lại giáng xuống.  

 

"Anh làm đi! Minh Tranh khóc sưng mắt nhưng vẫn phải cầm bút làm bài, còn anh, không cầm nổi bút lên à?"  

 

"Việc mà anh còn không làm được, anh lấy tư cách gì yêu cầu con tôi làm?"  

 

Minh Tranh vừa khóc vừa kéo tay tôi.  

 

"Mẹ ơi, con xin mẹ, đừng giận nữa. Là con lại làm bố mẹ cãi nhau. Sau này con sẽ không làm quá mọi chuyện nữa đâu."  

 

Lời của Minh Tranh như một cây kim đ.â.m thẳng vào tim tôi.  

 

Đứa trẻ bị bắt nạt lại đứng ra cầu xin cho kẻ đã bắt nạt mình.  

 

Tôi bốc hỏa, tát mạnh vào mặt Minh Trí Viễn.  

 

"Viết đi, nếu không viết được, hôm nay tôi sẽ xử lý anh luôn!"  

 

Cuối cùng, Minh Trí Viễn cũng không thể chịu đựng như Minh Tranh. 

Loading...