Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gia đình không bình thường - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-08-19 08:01:52
Lượt xem: 2,086

15

HỨa Nhiên phải mất một thời gian dài mới bình tĩnh lại.

Nhưng chẳng bao lâu, đến lượt Dương Lập có điều gì đó không ổn.

Hắn thường xuyên nhìn về phía túi nhựa, lo lắng nói: “Mọi người có nghe thấy âm thanh gì không… Nó phát ra từ túi nhựa, không ngừng xào xạc…

“Ở đây có chuột không?”

Chu Tư Tư nhíu mày: “Cậu đang nói cái gì?”

"Mọi người không nghe thấy gì sao?!"

Dương Lập đột nhiên từ trên ghế sô pha nhảy lên.

Sắc mặt của hắn càng lúc càng khó coi: "Không ngừng sột soạt, rất ồn ào! Rõ ràng là ồn ào như vậy, làm sao không ai nghe thấy..."

Đột nhiên, biểu cảm trên mặt hắn cứng lại.

Dương Lập tựa hồ nhìn thấy cái gì cực kỳ kinh khủng, trong cổ họng phát ra một tiếng gần như vỡ nát.

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi như vậy trên khuôn mặt hắn.

Tôi không khỏi tò mò không biết hắn rốt cục đã nhìn thấy cái gì.

Giây tiếp theo, một chất lỏng có mùi hôi chảy ra từ phần dưới cơ thể Dương Lập.

Chu Tư Tư và Hứa Nhiên hét lên: "Dương Lập! Cậu bị bệnh à?"

Dương Lập tựa hồ không nghe thấy gì, nhìn chằm chằm vào túi nhựa, "Trèo ra ngoài. Người phụ nữ đó đang trèo ra ngoài. Mọi người không thấy...cô ta.. đang leo ra ngoài à..."

Hắn lẩm bẩm như một kẻ điên.

16

Về phần bố mẹ và anh trai tôi, nụ cười trên khuôn mặt họ lúc này đã đạt mức tối đa.

Hứa Nhiên là người đầu tiên không thể chịu đựng được nữa.

Cậu ta bắt đầu khóc và nói muốn về nhà: “Ở đây sợ quá… Tôi muốn về nhà!”

Mặc dù Chu Tư Tư không nhìn thấy gì nhưng cậu ta cũng cau mày, hiển nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.

"Chúng ta đi về."

Ngay khi bọn họ đứng dậy, xách túi định rời đi, cô ta lại bất ngờ nhìn tôi chằm chằm.

"không thể nào……"

Sắc mặt Chu Tư Tư trở nên tái nhợt với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.

Cô ta nhìn tôi như mất hồn, lẩm bẩm: "Rõ ràng là mày đã c.h.ế.t rồi, Thẩm Đồng, mày đã c.h.ế.t rồi!"

Tôi biết rằng Chu Tư Tư cũng đang bắt đầu ảo giác.

Tôi đã nghe nói đến cái tên Thẩm Đồng này.

Trước khi tôi chuyển đến đây, người bị Chu Tư Tư và những kẻ khác bắt nạt chính là Thẩm Đồng.

Người ta nói rằng cuối cùng cô gái Thẩm Đồng ấy không thể chịu đựng được nữa và nhảy từ nóc trường xuống.

Cái c.h.ế.t của Thẩm Đồng nhanh chóng được giải quyết trong im lặng mà không gây ra bất kỳ gợn sóng nào

Nghe Chu Tư Tư gọi tên này, Dương Lập phát điên và bất chấp kéo Chu Tư Tư ra cửa.

Nhưng rất nhanh, biểu tình điên cuồng trên mặt bọn họ liền bị thay thế bằng sợ hãi.

Có tám ổ khóa đã được bố trí để khoá chặt cửa lại.

Anh trai đứng trước mặt họ, mỉm cười dịu dàng.

"Làm sao những vị khách yêu quý có thể rời đi khi mà còn chưa tận hưởng hết bữa tiệc này được?"

Cuộc săn b.ắ.n c.h.ế.t chóc của gia đình tôi sắp bắt đầu.

Tôi cuộn tròn trên ghế sofa, cơ thể run rẩy không thể kiểm soát.

17

Ba người bọn Chu Tư Tư nhanh chóng ngất đi.

Khi tỉnh dậy, họ đã bị trói chặt.

Tôi đứng đằng sau bố mẹ và anh trai, tâm trạng vừa lo lắng vừa phức tạp.

"Này! Mày điên à? Tại sao lại trói chúng tao!"

Sau khi Dương Lập tỉnh lại, hắn đã nỗ lực vùng vẫy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/gia-dinh-khong-binh-thuong/chuong-7.html.]

Nhưng hắn nhanh chóng nhận ra rằng những sợi dây tưởng chừng như mảnh mai này thực chất lại vô cùng chặt chẽ.

Hắn càng vùng vẫy thì sợi dây càng trói chặt hơn.

Hứa Nhiên  khóc lớn: "Cậu làm gì vậy? Tại sao lại trói chúng tôi?"

Mặc dù sắc mặt ChuTư Tư đã tái nhợt nhưng cậu ta lại là người bình tĩnh nhất trong ba người.

"Tao khuyên mày nên nhanh chóng để tao trở về đi, nếu không bố tao sẽ không bao giờ buông tha cho mày đâu." Chu Tư Tư lạnh lùng nói.

Anh trai hơi nghiêng đầu, đi đến chỗ Chu Tư Tư và ngồi xổm xuống.

Ngực Chu Tư Tư kịch liệt phập phồng.

Tôi nhìn thấy nỗi sợ hãi không thể kiểm soát trên khuôn mặt cô ta.

"Bố ?"

Một tiếng cười sâu phát ra từ cổ họng anh trai:

"Bố của cô, người mà cô vừa nhắc đến, là người này phải không?"

Anh trai tôi lấy điện thoại di động ra.

Trên điện thoại là màn hình giám sát.

Một người đàn ông trần truồng, tay chân bị trói và bị treo ngược lên.

Ông ta đang vùng vẫy và rên rỉ vì sợ hãi.

“Ý cô là cái thứ béo như lợn này là bố cô đấy à?”

Chu Tư Tư không còn giữ được vẻ bình tĩnh trên mặt nữa.

Cô giận dữ hét lên: "Mau thả bố tôi đi! Đồ điên!"

"Nghe nói bố của cô trước khi làm quan là đồ tể g.i.ế.c lợn, thịt lợn hắn g.i.ế.c thơm hơn người khác nhiều. Tư Tư, cô có biết hắn g.i.ế.c thế nào không?"

Chu Tư Tư sắc mặt không có chút máu.

“Người khác một d.a.o g.i.ế.c lợn, nhưng bố cô không thích làm như vậy, ông ta thích hành hạ lợn, khi con lợn còn tỉnh táo, ông ta cắt tứ chi của nó, từ từ lột da. Ông ta cảm thấy con lợn trước khi c.h.ế.t càng đau đớn bao nhiêu thì thịt càng ngon bấy nhiêu.”

Chu Tư Tư thở dốc, lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt.

Cơ thể cô ta đang run rẩy.

18

"Anh muốn làm gì?" Chu Tư Tư nghiến răng nghiến lợi nói, kiềm chế sợ hãi.

“Tư Tư, anh sẽ cho em một cơ hội, một cơ hội sống, được không?” Giọng nói của anh tôi bỗng trở nên vô cùng dịu dàng.

"Giữa cha em và em, chỉ có một người có thể sống sót. Bây giờ, anh giao quyền lựa chọn này cho em."

Hứa Nhiên khóc lớn, hét lớn: "Anh muốn g.i.ế.c chúng tôi? Giết người là phạm pháp, anh sẽ bị tử hình!"

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Dương Lập cũng bất lực hét lên muốn chúng tôi thả hắn đi.

Mẹ tôi vuốt đầu tôi một cách âu yếm: “Mấy đứa sợ đấy à? Thật đáng thương… Nhưng tôi không thể để các cháu đi được. Thời điểm các cháu ức h.i.ế.p Nguyễn Nguyễn nhà tôi, con bé hẳn cũng đã sợ hãi lắm…”

Hứa Nhiên kêu lên: "Thật xin lỗi, Nguyễn Nguyễn, xin hãy để tôi đi. Từ nay trở đi, tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, sẽ không khi dễ cậu nữa... Cậu nói gì tôi cũng nghe!"

Dương Lập cao lớn và khỏe mạnh, người có thể dùng một tay đánh tôi chảy m.á.u mũi, lúc này cũng tỏ ra hèn mọn và không ngừng cầu xin.

"Tôi cũng vậy, xin cậu, Nguyễn Nguyễn, từ nay về sau tôi sẽ làm việc cho cậu, tôi sẽ không bao giờ làm theo ý Chu Tư Tư nữa. ý tưởng bắt nạt cậu đều là của cô ta hết, không liên quan gì đến tôi!"

Tôi ngơ ngác nhìn họ.

Lúc này tôi chỉ cảm thấy hơi ồn ào.

Bố nhìn tôi trìu mến: “Nguyễn Nguyễn, con muốn làm gì nào?”

Lúc này mẹ cũng quay lại nhìn tôi.

Tôi siết chặt lòng bàn tay.

Dường như chỉ có nỗi đau mới có thể làm tôi bình tĩnh lại.

Tôi sẽ nói gì đây?

Tôi nên làm gì?

Lúc này tim tôi đập mạnh.

Sau một hồi im lặng, tôi nghe thấy chính mình thì thầm: “Tùy theo ý mọi người đi.”

Lúc này, sắc mặt của ba người mất đi chút huyết sắc cuối cùng.

Hóa ra khuôn mặt của người sống cũng có lúc trở nên giống xác c.h.ế.t như vậy.

Loading...