Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

GẢ CHO MỘT KẺ QUÈ - 2

Cập nhật lúc: 2024-09-28 13:10:39
Lượt xem: 6,474

Ta cũng chỉ biết chuyện này sau khi cưới 10 năm, tỷ bị ngã xuống nước vào mùa đông năm 15 tuổi, thân thể tổn hại, mất khả năng sinh con.

 

Nhưng chuyện này vẫn là bí mật, nếu không phải tỷ cưới phu quân 10 năm không có con, đi khắp nơi tìm thuốc chữa, ta cũng chẳng biết.

 

Hiếm khi thắng tỷ một lần, ta thấy hả hê vô cùng.

 

Muốn mỉa mai thêm vài câu, nhưng thấy tỷ sắp khóc, sợ nói thêm chút nữa, tỷ sẽ nhảy sông, nên đành bỏ qua.

 

"Chỉ nói đùa thôi, tỷ làm gì căng thẳng thế."

 

Ta thấy chán chường, xoay người bỏ đi.

 

03

 

Khách khứa tới tấp đến trước viện.

 

Ta vừa đến thì mấy tỷ muội quen thân đã chạy đến chào hỏi.

 

Vừa trò chuyện với họ, ta vừa liếc nhìn xung quanh.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Những công tử trẻ tuổi hôm nay đến phủ, mười lăm năm sau đều sẽ trở thành những nhân vật lừng lẫy.

 

Chỉ cần ta chọn một người, chiếm lấy trái tim hắn, tương lai vinh hoa phú quý sẽ không giới hạn.

 

Nhìn ngắm một lúc, ta hơi mất tập trung, quay đầu nhìn về phía thủy tạ.

 

Lạ thật, sao không thấy kẻ què đâu?

 

Kiếp trước, lẽ ra hắn nên ở chỗ thủy tạ. Khi ta đi qua, chân trượt ngã, suýt rơi xuống nước, hắn đã vươn tay kéo ta lên.

 

Nhưng giờ thủy tạ vắng tanh, chỉ có một cây hải đường đứng lẻ loi, hoa nở rực rỡ.

 

"Hoàn Châu, sao vậy?"

 

Một tỷ muội hỏi ta.

 

Ta giật mình, vội lắc đầu: "Không có gì."

 

Thôi kệ, nghĩ về tên què đó làm gì?

 

Kiếp này đã quyết tâm sống khác, tốt nhất đừng dính dáng đến hắn nữa.

 

Hôm nay hắn không có mặt, có lẽ là ý trời.

 

"Gió ở đây lớn quá, để ta đưa các muội vào trong nhà."

 

Ta lấy lại tinh thần, kéo mấy tỷ muội, chuẩn bị tìm chỗ khác để trò chuyện.

 

Vừa quay đầu, ta đ.â.m sầm vào một nam tử mặc thanh sam.

 

Nam tử trước mặt ngẩng đầu nhìn thấy chúng ta, vội chắp tay xin lỗi.

 

Ta dừng lại, nhìn kỹ một chút, chẳng phải đây chính là vị hôn phu tương lai của tỷ tỷ ta - Trình Hoàn Bích sao!

 

Mắt ta sáng rực lên, suýt chút nữa đã buột miệng gọi "Tỷ phu", nhưng may mắn là kìm lại được.

 

"Khụ, không sao đâu, Từ công tử, là chúng ta đụng phải huynh, lẽ ra phải xin lỗi mới phải."

 

Ta nhìn Từ Thanh Phong, càng nhìn càng thấy thú vị.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ga-cho-mot-ke-que/2.html.]

Trong ấn tượng của ta, hắn là một người đàn ông trung niên ba mươi mấy tuổi, nghiêm nghị và cứng nhắc. Giờ đây, dáng vẻ thanh niên ôn hòa, nhã nhặn này, thật chưa từng thấy qua.

 

Từ Thanh Phong đứng yên, nhìn ta với một chút kinh ngạc: "Cô nương nhận ra ta?"

 

Nhận ra à? Không chỉ là nhận ra, sau này mỗi lần có yến tiệc gia đình, Trình Hoàn Bích đều khoác tay hắn ra khoe khoang với ta, đến mức ta còn mong hắn c.h.ế.t sớm bớt ngày nào hay ngày đó.

 

Ta cười ngượng ngùng, viện cớ: "Vừa nãy nghe có người gọi huynh như vậy, phải rồi, Từ công tử đang định đi đâu thế?"

 

"Thì ra là vậy."

 

Từ Thanh Phong gật đầu, sau đó chậm rãi đáp: "Ta làm mất quạt, đang định đi tìm, không ngờ lại vô tình va phải các vị."

 

Tìm quạt? Ta lặng người suy nghĩ.

 

Nếu ta nhớ không nhầm, kiếp trước, Từ Thanh Phong cũng đi tìm quạt, và rồi gặp Trình Hoàn Bích, yêu nàng ta ngay từ cái nhìn đầu tiên.

 

Một năm sau, hắn đỗ khoa cử, long trọng đến nhà cầu thân.

 

Trình Hoàn Bích sau khi gả cho hắn thì được hắn chiều chuộng hết mực. Sau đó, hắn không ngừng thăng quan tiến chức, còn mang đến cho Trình Hoàn Bích danh phận cáo mệnh phu nhân.

 

Giờ đây hắn vẫn chưa quen biết nàng ta, nếu ta ra tay trước, tương lai người làm cáo mệnh phu nhân chẳng phải sẽ là ta sao?

 

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn cảm thấy không ổn.

 

Ta đã gọi hắn là tỷ phu nửa đời rồi, thật sự không xuống tay được.

 

Nhưng mà, dù ta không cần, Trình Hoàn Bích cũng đừng hòng có được.

 

Ta chớp mắt, vờ như nghiêm túc nói: "Quạt à? Hình như ta vừa nghe ai đó nói đã nhặt được một chiếc quạt, ở... bên kia! Huynh mau đi hỏi thử xem."

 

Ta chỉ bừa một hướng.

 

"Thật sao? Đa tạ cô nương, Từ mỗ vô cùng cảm kích!" 

 

Từ Thanh Phong vui mừng cúi đầu cảm tạ rồi vội vàng chạy về hướng ta chỉ.

 

Hắn vừa rời đi không lâu, Trình Hoàn Bích đã bước qua cổng trăng tiến vào.

 

Sắc mặt nàng ta đen như than, tiểu nha hoàn phía sau cũng không dám nói gì, chỉ dõi theo nàng ở khoảng cách không gần không xa.

 

Ta cười hì hì vẫy khăn tay chào nàng.

 

"Tỷ tỷ, tới rồi à? Sắc mặt tệ như vậy, không phải vẫn còn giận muội chứ?"

 

Trình Hoàn Bích nhìn thấy ta, sửng sốt, cắn răng quay đầu bỏ đi, tránh ta như tránh tà.

 

Nhìn bóng lưng nàng ta, khóe miệng ta nhếch cao lên.

 

Chậc, tỷ tỷ à, phu quân của tỷ bay rồi!

 

04

 

Sau khi khai tiệc, ta ngồi sau Trình Hoàn Bích, ngắm nhìn các nam nhân đối diện.

 

Kinh đô Tấn Đô mở rộng phong tục, dù nam nữ ngồi riêng nhưng không giống những nơi khác có rèm che chắn, chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy hết rõ ràng.

 

Ta thầm tính toán, nam tử mặc áo đen đối diện kia là trưởng tử của Trung Dũng Hầu phủ - Bùi Kính. Mười năm sau, hắn sẽ kế thừa tước vị, nhưng Bùi Kính tâm cao khí ngạo, e là không coi trọng ta.

 

Ngược lại, Thẩm Như Mặc và Triệu Hà đều là người hiền lành, sau này cũng trở thành trọng thần triều đình...

 

"Hoài Chu, sao giờ huynh mới tới!"

Loading...