Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Diệp Thư Vọng - 11

Cập nhật lúc: 2024-09-22 12:01:32
Lượt xem: 2,346

“Đại khái là vậy.” Ta kê bàn ​​ghế ở nơi râm mát, vừa uống trà vừa hóng gió, nhìn y cuốc đất vả mồ hôi dưới cái nắng như thiêu như đốt.

 

Đất rất cứng, rất khó cuốc, hắn vung mấy cuốc liền ngẩng đầu trừng ta một cái.

 

Ta ung dung ung dung nhìn hắn, không nhịn được, sảng khoái nở nụ cười.

 

“Trên đời này, tất cả tin đồn đều không thể không chứng thực mà mù quáng tin tưởng.” Ta nói.

 

Thúy Quyên không hiểu, thấy thị vệ không hiểu lễ nghi, chống nạnh đứng dưới bóng cây mắng y. Thị vệ tức giận ném cuốc cho ta, rồi đập bàn: “Bảo nha hoàn của ngươi câm miệng, nếu không ta lập tức ban c.h.ế.t cho nàng ta.”

 

“Ta rất sợ, ngươi ban c.h.ế.t đi.”

 

“Ngươi...”

 

Thị vệ uống trà trên bàn ta, lại trở về ngoan ngoãn cuốc đất.

 

Ta cười khanh khách, nhìn y tức nghẹn, tâm tình ta thật sự là không tệ.

 

“Tại sao phủ Quận Vương lại nghèo như vậy?” Ta hỏi y.

 

“Ta nào biết, nghèo thì nghèo thôi.”

 

Ta lắc đầu: “Phủ Quận Vương không lớn, hạ nhân cũng không nhiều, ta kiểm tra sổ sách, vào nhiều ra ít.”

 

Ta đứng trước mặt y, che ô cho y, y cảm giác được bóng râm bất giác dịch vào trong ô vài bước, lại nghĩ đến ta là nữ tử, đỏ mặt lại nhảy ra ngoài.

 

“Quận Vương.”

 

“Cái gì?” Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn ta, lại cúi đầu: “Quận Vương đang ngủ, ngươi đừng gọi nhầm người.”

 

“Ồ.” Ta hỏi y: “Tiền của phủ Quận Vương, cầm đi nuôi người rồi sao?”

 

Y ngẩng đầu nhìn ta, nhíu mày, đáy mắt hơi có chút lạnh lùng, ta lập tức lại nói: “Nuôi người nghèo!”

 

Khóe miệng y giật giật, lại tiếp tục cuốc đất.

 

Đất bị y cuốc lộn xộn.

 

“Con người ngươi không hiểu ra làm sao, việc này ta làm sao biết được, ta chỉ là thị vệ.”

 

“Thị vệ à, ta biết rồi! Ta thấy ngói trên nóc nhà cũng vỡ không ít, lát nữa ngươi lên thay ngói đi.”

 

Y quay đầu trừng ta, ta khiêu khích nhìn y.

 

“Ngươi... Ngươi lợi hại, ngươi là chủ tử, được chưa.”

 

15.

 

Vài ngày sau, mẫu thân ta gửi thư đến. Trong thư bà hỏi ta có khỏe không, còn nói tiểu hoàng tử của Lương tần mùng sáu tháng sáu làm tiệc đầy tháng.

 

“Tiệc đầy tháng cái gì? Cũng không phải nhà bách tính bình thường.”

 

Tổ chức tiệc đầy tháng rất thông thường, nhưng hoàng tử trong cung quý giá, bình thường đều là tổ chức lúc trăm ngày hoặc tròn một tuổi, đứa trẻ mới đầy tháng quá nhỏ.

 

Ta luôn cảm thấy Lương tần có vấn đề.

 

Thúy Quyên quạt cho ta, nghe âm thanh ta gảy bàn tính, buồn ngủ gật đầu, nghe được ta nhắc tới Lương tần đột nhiên mở mắt: “Lương tần đã làm gì? Nhi tử của nàng ta đã c.h.ế.t sao?”

 

“Đầu óc muội đang suy nghĩ cái gì thế.” Ta bưng trà uống một ngụm, bỗng nhiên ngẩn ra, nghĩ đến một khả năng: “Thúy Quyên... Mau, lấy giấy bút tới.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/diep-thu-vong/11.html.]

 

Mặc kệ ta nghĩ có đúng hay không, Lương tần có làm như vậy hay không, ta đều phải nhắc nhở Hoàng hậu cô cô.

 

Nếu là thật...

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Thúy Quyên giúp ta lấy bút mực: “Tiểu thư, mùng sáu tháng sáu làm tiệc đầy tháng, hôm nay người viết thư, không còn kịp rồi.”

 

Hôm nay đã là mùng bốn tháng sáu.

 

Vẫn kịp, ta đi tìm Quận Vương.

 

Ta tự mình cầm thư đi tiền viện, thị vệ trong viện đang tựa vào ghế đu, vừa ăn nho vừa hóng mát, tên mập đang phe phẩy quạt cho y.

 

Thấy ta đột nhiên xuất hiện, hai người sửng sốt, nhanh chóng đứng lên trao đổi vị trí.

 

“Đêm hôm khuya khoắt, lại muốn tìm việc cho ta làm?” Thị vệ nói.

 

“Ta có việc gấp.” Ta nói với y: “Ngươi tìm ngựa nhanh và người đáng tin cậy, giúp ta đưa một phong thư hồi kinh cho mẫu thân ta.”

 

Thị vệ nhíu mày: “Thư gì mà vội vàng như vậy? Chẳng lẽ là vì tiệc đầy tháng của Tứ hoàng tử sao?”

 

Ta nhìn y, gật gật đầu.

 

“Đã biết.” Thị vệ tiếp nhận thư, hướng về chỗ tối gọi một tiếng, có một ám vệ đi ra, thị vệ đưa thư cho hắn: “Vừa rồi ngươi ngủ phải không?”

 

Ám vệ run rẩy.

 

“Có người vào mà ngươi không biết đường bẩm báo sao?”

 

Ám vệ cúi đầu không nói gì.

 

“Ngươi tự mình đi phủ Bác Dương Hầu một chuyến, sau khi trở về thì lĩnh phạt.”

 

Ám vệ cất thư cúi đầu đi.

 

Ám vệ đi rồi, trong viện rất yên tĩnh, thị vệ đứng ở chính giữa, ba người chúng ta đều nhìn y. Miệng của Thúy Quyên cũng chưa từng khép lại.

 

“Khụ khụ...” Thị vệ ho khan một tiếng: “Chuyện kia, vừa rồi cổ họng Quận Vương không thoải mái, ta thay hắn nói chuyện.”

 

Tên mập lập tức phối hợp: “À à, ừm...”

 

Ta ung dung nhìn hai người một cái, gật đầu nói: “Đa tạ Quận Vương và vị thị vệ này, cáo từ.”

 

“Chuyện nhỏ mà thôi.”

 

“Ồ”

 

Ta xoay người liền đi, Thúy Quyên cứ ba bước lại quay đầu lại, về tới phòng Thúy Quyên đè nặng thanh âm: “Tiểu thư, hai người bọn họ không phải là một đôi sao?”

 

Ta gõ đầu Thúy Quyên: “Đồ ngốc, ngủ đi!”

 

 

 

Lo sợ bất an đợi hai ngày, thị vệ và tên mập đã đến. Kinh thành truyền tin tức đến, Thái tử bị cấm túc.

 

Ta đang uống trà, chung trà trong tay bị lật, trà nóng làm chân ta đau nhức, thị vệ vội vàng cầm khăn lại đây: “Con người ngươi sao lại vụng về như vậy, Trường Hỉ, gọi đại phu đến đây.”

 

Tên mập đáp một tiếng đi ra ngoài, lại dừng lại nhìn thị vệ.

 

Thị vệ ho khan một tiếng, đang muốn đi, ta cầm lấy tay y, hỏi: “Là... Là Thái tử làm ngã c.h.ế.t Tứ hoàng tử sao?”

Loading...