Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đích nữ xuất kích - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-09-20 03:09:36
Lượt xem: 749

Cả người hắn gầy đi rất nhiều, cũng tiều tụy hơn rất nhiều.

"Khê Nhan, nước sắp mất rồi, ta đã sắp xếp người đưa nàng rời đi sau khi thành bị phá, bảo vệ nàng cả đời bình an."

Ta ngơ ngác nhìn hắn, không kịp phản ứng.

Hắn thông minh như vậy, sao có thể không nghĩ ra lúc đi săn, là ta cố ý hãm hại hắn.

Nếu đã nghĩ ra, vậy tại sao còn muốn bảo vệ ta? Với tính cách kiêu ngạo của hắn, việc đầu tiên phải là g.i.ế.c ta mới đúng.

Hắn cúi đầu cười tự giễu, nhỏ giọng nói: "Nàng cũng thấy ta rất kỳ lạ đúng không? Rõ ràng là nàng hại ta, ta còn hèn mọn như vậy, thà chủ động xin ra trận đánh giặc cũng muốn ra khỏi ngục, chỉ để có thể bảo vệ nàng."

Nói đến đây hốc mắt hắn đỏ hoe.

"Nhưng ta không nhịn được, ta đã thề sẽ bảo vệ nàng cả đời."

Nhìn bộ dạng thâm tình của Phó Thanh Dật, ta nhịn rồi lại nhịn, vẫn không nhịn được, lạnh lùng nói: "Phó Thanh Dật, ngươi không cần giả vờ nữa, ta biết người trong lòng ngươi không phải ta, ta chỉ là vật thay thế mà thôi."

Phó Thanh Dật sững người, rồi thở dài: "Ra là nàng đã biết, thảo nào nàng không yêu ta nữa."

Hắn cố gắng ngẩng đầu lên một cách bình tĩnh, nhưng nước mắt lại lăn dài từ khóe mắt, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu trong sự chật vật.

"Ta có thể nói, ta hối hận rồi không? Ta có thể nói, tâm ý của ta dành cho nàng là thật không?"

Ta im lặng không nói, thâm tình đến muộn còn không bằng cỏ rác.

Phó Thanh Dật cười khổ hơn cả khóc, khóe miệng giật giật: "Ta đã biết."

Khi ngẩng đầu lên, hắn lại là Thái tử điện hạ phong quang như trước.

Phó Thanh Dật cười nói: "Vừa rồi chỉ là nói đùa với nàng thôi, ta sắp ra chiến trường rồi, dù sao cũng là vợ chồng, đến từ biệt nàng."

"Không phải vợ chồng."

Nụ cười của Phó Thanh Dật có chút cứng đờ, hắn nói một cách cố chấp: "Là vợ chồng, đã trao đổi danh thiếp rồi, chính là vợ chồng."

Ta không muốn tranh luận chuyện này với hắn, không nói gì nữa.

Im lặng một lúc, Phó Thanh Dật lại nói: "Người bảo vệ nàng ta đã sắp xếp xong rồi, đừng từ chối, đây là điều duy nhất ta có thể làm cho nàng trước khi chết."

Thì ra hắn cũng biết, với sự chênh lệch lực lượng giữa Nam Bắc hiện nay, hắn ra chiến trường, chắc chắn phải chết.

"Bảo trọng." Ta nói.

Hắn gật đầu, rồi mới ba bước ngoảnh đầu rời đi.

Đợi hắn đi rồi, Trần Mục Dã từ phía sau đi lên ôm ta, hỏi với giọng chua chát: "Sao, luyến tiếc rồi?"

Ta lắc đầu, sống c.h.ế.t có số, đây là lựa chọn của hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://www.monkeyd.vn/dich-nu-xuat-kich/chuong-10.html.]

Trần Mục Dã ôm chặt hơn: "Kinh Khê Nhan, nàng phải nhớ kỹ, nàng là Hoàng hậu của ta."

Ta ôm lại hắn, ngẩng đầu nói: "Vậy chàng sẽ bảo vệ ta cả đời chứ?"

Trần Mục Dã gật đầu: "Đó là điều đương nhiên."

"Ta ghét người khác lừa dối ta, nếu chàng dám lừa ta như Phó Thanh Dật, ta đảm bảo, chàng sẽ phải trả giá."

Trần Mục Dã cười: "Được, tùy nàng."

14

Theo quy củ, ngoại tổ phụ phải vào cung tạ ơn Hoàng thượng tha giết.

Nhưng bề ngoài tổ phụ cáo bệnh xin nghỉ, nên ta phải vào cung tạ ơn thay.

Ta không ngờ rằng, vào lúc này, lại nhìn thấy Vương Uyên Uyên đáng lẽ đã c.h.ế.t từ lâu.

Điều khó tin hơn nữa là, hai người này còn rất thân thiết.

Vương Uyên Uyên khoác tay Trần Mục Dã, bĩu môi gọi hắn là ca ca.

Trên khuôn mặt vốn lạnh lùng, kiêu ngạo của Trần Mục Dã, vậy mà lại hiện lên vẻ cưng chiều và dịu dàng.

Ta dựa vào sau cây cột, nhìn nam nhân mà ta thật lòng yêu thương trước mắt, trong lòng đau đớn không biết làm sao.

Vương Uyên Uyên nũng nịu với Trần Mục Dã: "Ca ca, Hoàng đế kia đã bị muội mê hoặc đến thần hồn điên đảo rồi, muội đã hạ thuốc cho hắn, ngày c.h.ế.t của hắn chính là mấy ngày tới."

Trần Mục Dã xót xa vuốt ve má Vương Uyên Uyên, áy náy nói: "Uyên Uyên, là ca ca có lỗi với muội, ca vừa mới tìm được muội, đã để muội phải hy sinh như vậy."

Vương Uyên Uyên ôm lại Trần Mục Dã, trong mắt không hề che giấu tình yêu dành cho hắn.

Nàng cúi đầu, cố ý rơi vài giọt nước mắt, nức nở nói:

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"Ca ca, chỉ là vì huynh, muội làm gì cũng được, chỉ là, muội sợ sau này huynh sẽ chán ghét muội."

Trần Mục Dã vội vàng lắc đầu, đau lòng nói: "Uyên Uyên, ca tuyệt đối sẽ không coi thường muội, muội là công thần của phương Bắc, sau này ai dám bắt nạt muội, ca sẽ g.i.ế.c kẻ đó."

Vương Uyên Uyên khóc như mưa: "Ca ca nói dối, Kinh Khê Nhan tiện nhân kia ức h.i.ế.p muội như vậy, huynh chẳng phải vẫn đang bảo vệ nàng ta sao."

Trần Mục Dã lộ vẻ khó xử: "Uyên Uyên, nàng ta có ơn với ta, hơn nữa, ta cũng rất thích nàng ta, nàng ta là tẩu tẩu tương lai của muội, trước kia đúng là muội không đúng, ta hy vọng muội có thể bỏ qua chuyện cũ, hòa thuận, hai người là nữ nhân quan trọng nhất đời này của ta."

Vương Uyên Uyên khóc càng to hơn, nàng lại giả vờ yếu đuối, nói một cách đáng thương: "Ca ca, muội suýt nữa đã bị nàng ta g.i.ế.c chết, muội là muội ruột của huynh đó, chúng ta m.á.u mủ tình thâm, nàng ta chỉ là người ngoài thôi."

Trần Mục Dã thở dài, do dự nói: "Vậy nhé, đợi chiến sự kết thúc, ta sẽ bảo nàng ta xin lỗi muội, muội đừng làm quá phận là được."

Vương Uyên Uyên cuối cùng cũng vui vẻ, trong mắt tràn đầy vẻ đắc thắng: "Yên tâm đi ca ca, muội làm sao có thể đểtẩu tẩu khó xử chứ?"

Bộ dạng này của nàng, lại khiến ta nhớ đến những ngày nàng ta thay thế ta trở thành đích nữ.

 

Loading...