Chạm để tắt
Chạm để tắt

Đều theo ý chàng - 6

Cập nhật lúc: 2024-09-11 06:19:18
Lượt xem: 332

Bên ngoài xe bỗng nhiên không có động tĩnh. Không cần đoán, cũng biết vẻ mặt Tạ Cữu lúc này như thế nào. Tạ Cữu là người tốt, quả cảm, thẳng thắn. Nhưng dường như gặp phải chuyện có liên quan đến ta, hắn đều trở nên không quả quyết, suy nghĩ nhiều. Ta biết, hắn có lẽ lại suy nghĩ nhiều. Nhịn không được than nhẹ: "Phu quân, thiếp bị trói tay chân, rất đau, chàng không cứu thiếp sao?" Hai người bên ngoài xe có vẻ mặt gì, ta không nhìn thấy. Chỉ có thể nghe thấy giọng nói đột nhiên cao vút của Tạ Cữu: “Được! Ta tới ngay!” … … “Cheng cheng”

 

Bên ngoài xe vang lên tiếng đao kiếm va chạm vào nhau.

Ta không chờ Tạ Cữu đến cứu người, sờ được đồ vật Tô Uyển Uyển nhét vào trong tay áo ta - - một con d.a.o găm. Cắt dây thừng, nhảy xuống xe ngựa.

Phu xe Thẩm Vấn An đã trốn đi rất xa.

Hắn run lẩy bẩy, không dám nhìn bên này.

Mà cách đó không xa hai người đang giao đấu bất phân thắng bại,

Thẩm Vấn An nói không ngừng miệng.

“Tạ Cữu! Ngươi thừa dịp A Lê trọng thương mất trí nhớ lừa gạt nàng, tiểu nhân đê tiện!”

“Ngươi nhìn xem nơi này là nơi nào?”

"Hôm nay sớm ra khỏi địa giới thành Vân Châu, lần trước trăm quân không g..iết được ngươi, nhưng lần này thì không như vậy đâu.”

“Vậy thì chúc ngươi may mắn!" Tạ Cữu không cam lòng yếu thế.

“Đây là phu nhân Tống Ngu của ta! Chỉ cần có thể cứu phu nhân của ta về, hôm nay ta coi nơi này như Thượng Kinh thì sao? Ngược lại là ngươi, kẻ đáng thương không thể để người ta hạnh phúc mỹ mãn!”

"Ta và phu nhân cầm sắt hòa minh, ngươi chỉ có thể trông coi ngôi mộ trống, đến c..hết cũng không có được một câu tha thứ!"

Họ đối đầu nhau, không ai để ý đến ta với con dao.

Thẩm Vấn An còn muốn mở miệng lần nữa, nhưng một chữ "ngươi" mới nói ra.

Bỗng nhiên nghẹn ở cổ họng, thanh kiếm trong tay hắn bị đánh bay. Nhưng hắn lại không nhìn, chỉ chậm rãi quay đầu lại, như thể không thể tin được, đôi mắt hắn trợn ngược: “A Lê, nàng muốn g..iết ta?”

Dao găm đ.â.m vào xương bả vai hắn., m..áu tươi trong nháy mắt thấm ướt y phục của hắn.

Sau nhát kiếm này, ta và hắn coi như không còn nợ nhau. Ta nghĩ như vậy.

Ta lui về phía sau, chắn trước người Tạ Cữu: "Thẩm tướng quân, ngươi nhận lầm người rồi. Ai cũng không thể đả thương phu quân ta! Bất kể là ai, cũng không được..."

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

16

Lúc d.a.o găm rơi xuống, ta không có chút do dự.

Nhưng ánh mắt Thẩm Vấn An hung ác nham hiểm, ôm vết thương rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/deu-theo-y-chang/6.html.]

Nhìn m..áu tươi đầy tay mình, ta vẫn không khống chế được, hai tay run rẩy.

Ta sợ m..áu.

Màu đỏ tươi kia, ba năm qua thường xuyên xuất hiện trong mộng của ta, khiến ta thở không ra hơi, giống như bây giờ, làm ta thở gấp.

“Đừng nhìn.” Bàn tay ấm áp phủ lên mắt ta, giọng của Tạ Cữu rất nhẹ, làm cho người ta cảm thấy an tâm.

“Đừng sợ, ta ở đây.” Hắn nhẹ nhàng kéo vai ta.

Ba năm qua, lần đầu tiên hắn chủ động "vượt quá khuôn phép", kéo ta vào trong lòng.

“Tạ Cữu...”

Giọng ta có chút run rẩy nhưng hắn lại không trả lời, thậm chí dựa vào thân thể ta càng ngày càng nặng, tay cũng dần dần buông xuống.

“A Ngu, ta hơi đau...” Giọng Tạ Cữu như làm nũng, mềm mại chưa từng có.

Ta cuối cùng cũng phát hiện ra được có gì đó không thích hợp. Trước khi hắn ngã, ta vòng tay quanh eo hắn, chạm vào một vũng m..áu nóng làm trong lòng ta kinh hãi.

“Tạ Cữu? Chàng bị thương?”

Nhưng mà trả lời ta, chỉ còn lại hơi thở nông của hắn.

17

Tạ Cữu bị thương rất nặng. Sau khi hét lên vì đau đớn, liền ngất đi.

Nghe người hầu chậm rãi nói, họ đuổi theo xe ngựa suốt dọc đường, có vài người của Thẩm Vấn An ngăn cản.

Tạ Cữu vừa nóng vội vừa lo lắng, bị người ta bắt được cơ hội vạch đ.â.m sau lưng một nhát.

Quá trình này, hắn kể một cách nhẹ nhàng, nhưng ta lại có thể tưởng tượng ra được, lúc ấy mất hồn mất vía như thế nào.

Ta có thể đoán được, Tạ Cữu bị thương rất nặng. Mặc dù có chuẩn bị tâm lý nhưng khi đại phu cởi y phục của hắn, trong nháy mắt thấy rõ sau lưng hắn ta vẫn giật mình.

Vết thương mới chồng lên vết thương cũ sau lưng hắn. Ngoài ra, vị trí sau thắt lưng, còn có vết sẹo không nhỏ, màu đỏ vô cùng dữ tợn.

Hình dáng và kích thước kia, cực kỳ giống mảng da mà đại phu đã thay trên mặt ta ba năm trước.

Ba năm trước, vết thương trên mặt ta thối rữa, lúc trị liệu, không thể không khoét thịt hoại tử, phải thay một lớp da mới từ người vừa c..hết.

Ta vốn không muốn chữa. Nhưng Tạ Cữu nói cho ta biết, vừa hay ở ngoại ô có một tiểu cô nương vì bệnh mà qua đời. Hắn phải trả giá rất cao mới thuyết phục được người nhà đồng ý, bảo ta không cần lo lắng.

Ta chưa bao giờ nghi ngờ. Nhưng nhìn vết d.a.o và roi đầy lưng, vết sẹo lớn màu da hoàn toàn khác trên lưng hắn, còn gì không hiểu nữa?

Đó có lẽ là mảnh da nguyên vẹn cuối cùng trên lưng hắn, nhưng hắn lại cho ta.

Trong lòng ta chua xót, hốc mắt cũng nóng lên, nhịn không được, run rẩy: “Tạ Cữu, chàng thật đúng là đồ ngốc...”

Loading...