Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Dao Chỉ - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-09-20 05:22:56
Lượt xem: 244

Việc Tiêu Lâm Hoài trở thành hoàng đế đối với bách tính mà nói là sự vui mừng khôn xiết, bọn họ mặc kệ Tiêu Lâm Hoài mưu quyền soán vị như thế nào, bọn họ chỉ biết ngày đầu tiên Tiêu Lâm Hoài lên ngôi đã miễn thuế má cho bách tính.

 

Tiêu Lâm Hoài cũng đem tội trạng của hoàng thượng trước đây cấu kết với Hung Nô chiếu cáo thiên hạ, bách tính càng vỗ tay chúc mừng.

 

Đại Ung và Hung Nô liên tục chiến tranh nhiều năm, phụ thân cùng huynh đệ bọn họ đều chiến tử cùng người Hung Nô, bây giờ bọn họ biết được hoàng thượng trước đây lại cấu kết với Hung Nô, muốn gi.ết hại Tiêu gia quân bảo vệ bọn họ.

 

Bách tính hận không thể đ.â.m c.h.é.m lên mặt tên hoàng thượng đó.

 

Võ tướng trong triều thần phục, văn thần mặc dù có chút dị nghị nhưng cũng không quá lâu.

 

Ngay thứ hai sau khi biết được Tiêu Lâm Hoài đánh đến hoàng cung đoạt được hoàng vị, ta đã trở lại phủ tướng quân.

 

Ta và Tiêu Lâm Hoài đã xa cách nửa năm, ta thấy được hắn đã thay đổi rất nhiều.

 

Không còn ốm yếu sầu khổ mà là hăng hái.

 

“Dao Chỉ, ta đã trở về.”

 

Nhớ nhung  bấy lâu trong giờ phút này hắn đã bộc phát, kích động tiến lên ôm lấy ta.

 

Ta cũng ôm chặt hắn, chúng ta im lặng cảm nhận được giờ khắc này chỉ có chúng ta.

 

Tiêu Lâm Hoài xử lý hết mọi việc mới nghĩ đến việc chuẩn bị đại điển đăng cơ của hắn, Tiêu Lâm Hoài tràn đầy vui vẻ nói với ta đại điển đăng cơ của hẳn và đại điển phong hậu sẽ tiến hành cùng một ngày.

 

Hắn muốn chiếu cáo với cả thiên hạ, người hắn cưới chính là ta Giang Dao Chỉ, hắn muốn phong ta làm hoàng hậu.

 

Ta nhìn sự chờ mong tràn đầy trong mắt hắn, chậm rãi lắc đầu.

 

“Tiêu Lâm Hoài, ta phải đi. Ta không nghĩ cả đời này sẽ chỉ ở trong hoàng cung.”

 

Để đưa ra quyết định này ta đã suy nghĩ rất nhiều lần, ta không nguyện ý ở lại trong hoàng cung, vốn ta luôn hướng đến tự do, ta còn có thể cứu càng nhiều người, mà Tiêu Lâm Hoài làm hoàng đế, sau này sẽ có rất nhiều việc không thể quyết định theo ý mình.

 

Chúng ta cũng sẽ không tiếp tục là chúng ta nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dao-chi/chuong-9.html.]

 

Ta không nguyện ý vì một chút tình cảm mơ hồ kia mà đem cả cuộc đời mình vây hãm trong hoàng cung.

 

“Vì cái gì?”

 

Khuôn mặt Tiêu Lâm Hoài tràn đầy kinh ngạc và khó hiểu.

 

“Tiêu Lâm Hoài, vốn dĩ tính toán của ta chính là chữa trị khỏi cho ngươi, sau đó trở lại thôn quê của ta tiếp tục chữa bệnh cứu người, ta và ngươi ở cùng nhau rất vui, nhưng sau khi ngươi làm hoàng đế, chúng ta sẽ không chỉ là chúng ta nữa.”

 

“Ta không thích bị vây hãm, ngươi có triều đình và giang sơn rộng lớn bên ngoài, cũng có khát vọng của mình, ta cũng không muốn chỉ ở trong cung chờ ngươi sủng hạnh.”

 

“Lão y sư đã dạy đã từng đi qua rất nhiều nơi nhưng cũng chưa từng dừng lại, ta nghĩ càng phải đi xa hơn, cứu được càng nhiều người hơn, thời gian ở cùng với ngươi đã rất vui vẻ, nhưng ta cảm thấy mình càng thích tự do hơn.”

 

Nói xong ta nhìn Tiêu Lâm Hoài, nói với người là thiên tử đang nắm cả thiên hạ trong tay những điều này quả thật có chút không biết sống ch.ết, nhưng ta biết Tiêu Lâm Hoài nghe hiểu điều ta muốn nói.

 

Chờ ta nói xong, Tiêu Lâm Hoài rất khó chịu nhìn về phía ta.

 

“Có thể cho ta một chút thời gian không?”

 

Ta gật gật đầu.

 

Hắn quay người rời đi, mấy ngày qua hắn ban thưởng cho ta trăm lượng hoàng kim, chấp nhận việc ta rời đi, ta cũng vui vẻ nhận lấy.

 

“Ta đã biết, ngươi và ta ở cùng nhau sẽ vui vẻ, nhưng ngươi ở trong hoàng cung sẽ không vui vẻ, phần không vui này còn lớn hơn tình ý của ta và ngươi, ta không nghĩ sẽ vây hãm ngươi, không muốn để cho ngươi chán ghét ta.”

 

“Giang Dao Chỉ, cảm ơn ngươi, ta cho ngươi tự do.”

 

Ta mang theo đồ vật, mang theo cả ngọc bội Tiêu Lâm Hoài đã đưa cho ta.

 

Ta cũng hướng về phía giang hồ mà đi đến, cứu càng nhiều người.

 

Mông lung sương mờ bao phủ núi xa, mưa bụi ngập tràn, mây khói bên trong như gần như xa, tựa như những nét bút ở phía chân trời.

 

Ta dắt theo một con ngựa, mang theo mọi thứ, chầm chậm hướng về nơi xa.

Loading...