Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Có Không Giữ, Mất Tiếc Ghê! (Báo Thù Nam Cặn Bã) - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-05-08 14:26:21
Lượt xem: 1,844

Có lẽ cậu ta cảm thấy hơn thấp, nên đã trực tiếp bế tôi ngồi hẳn lên đàn, định tiếp tục nụ hôn lúc nãy.

Nhưng vừa hay tình cờ bị cô giáo quay lại lấy đồ phát hiện.

Cô giáo cũng là người từng trải.

Nên chỉ trêu chọc nói: “Phải biết quý trọng tài sản chung đi các em ạ, dù đàn piano ở trường đã cũ lắm rồi, nó sẽ không chịu nổi khi ngồi lên thế đâu.”

Mặt tôi lập tức đỏ bừng.

Khương Hoán lại không để tâm cho lắm, anh cười tủm tỉm vẫy tay với cô: “Vâng ạ.”

Sau khi cô giáo rời đi.

Khương Hoán vẫn còn muốn hôn.

Tôi đẩy nhẹ cậu ta ra: “Đàn piano mà hỏng là phải đền đấy!”

Nhưng cái tên này không quan tâm, tiến tới cắn tôi một rồi nói với giọng điệu bá đạo hống hách: “Vốn dĩ nó chính là cây đàn cũ nát, ngày mai đổi mới là được.”

Tôi cứ nghĩ là cậu ta nói đùa.

Vậy mà đến ngày hôm sau.

Phòng piano của trường đã thay một cây đàn mới toanh.

Có lẽ cho đến bây giờ cô giáo vẫn tưởng chúng tôi là một cặp đôi trẻ như ngày nào.

Nhưng lại không biết rằng, chúng tôi đã chia tay được ba năm.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

Sau khi tâm sự xong, cuối cùng tôi cũng tìm được cơ hội để rời đi.

Chính ngay lúc Hà Lịch nắm tay tôi chuẩn bị tạm biệt mọi người, thì cửa phòng lại bị ai đó mở ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-khong-giu-mat-tiec-ghe-bao-thu-nam-can-ba/chuong-3.html.]

Tôi và người đó, tình cờ bốn mắt chạm nhau.

Người đến chính là Khương Hoán mà tôi đã ba năm không gặp.

Khương Hoán bây giờ đã hoàn toàn không còn dáng vẻ học sinh như thời còn đi học.

Cậu ta nhìn thẳng vào tôi với ánh mắt nồng cháy, không hề có dấu hiệu tránh né nào.

Tiếp đó, tầm mắt lại nhìn sang bàn tay Hà Lịch đang nắm lấy tay tôi.

Sự xuất hiện của Khương Hoán hiển nhiên đã tạo ra một bầu không khí cao trào trong buổi tiệc.

Trong lúc trò chuyện, Khương Hoán nâng ly về phía tôi, đút một tay vào túi, cười nửa vời:

“Bạn học cũ, gấp gáp rời đi đến vậy à?”

Lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, tôi cụp mắt xuống: “Công ty có việc cần xử lý…”

“Tôi đâu có ăn thịt người.” Anh ngồi xuống, cởi áo khoác đặt lên lưng ghế, cười khẩy nói: “Làm sao? Sợ tôi ăn thịt em hả?”

Lời nói của anh đầy mùi khiêu khích. 

Hà Lịch dường như nhìn thấy những gì đang diễn ra.

Anh ấy tiến lên nửa bước để ngăn ánh mắt cháy bỏng thái quá của Khương Hoán.

Cách một cái bàn, Hà Lịch nâng ly lên trước mặt Khương Hoán:

“Tôi là bạn trai của Miên Miên, Hà Lịch.”

Khương Hoán cũng nâng ly đáp lại.

Uống xong ly rượu, cậu ta bị các bạn học khác kéo sang một bên để tán dóc.

Tôi thấy dường như cậu ta thực sự chỉ đến đây để tham dự buổi họp lớp, thế là tôi dần dần buông lỏng cảnh giác.

Loading...