Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cô dâu thay thế - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-09-14 22:30:27
Lượt xem: 8,865

01

"Ông chủ, anh bình tĩnh lại một chút!"

Vừa bước vào Lệ Thủy Cư, tôi đã nghe thấy tiếng đồ vật bên trong bị đập vỡ.

Kết hôn đã hai năm rồi, tính khí của Phó Bạc Ngữ vẫn nóng nảy như vậy.

"Bà chủ, cuối cùng cô cũng đã về."

Dì giúp việc nhìn thấy tôi như gặp được cứu tinh.

Phó Bạc Ngữ ngồi bên mép giường, sắc mặt lạnh lùng, đầy vẻ giận dữ.

Dưới chân là những mảnh thủy tinh vỡ vụn.

"A Ngữ, sao anh lại nổi giận rồi?"

Tôi nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng an ủi.

Cảm nhận được bàn tay tôi, Phó Bạc Ngữ tủi thân dựa vào lòng tôi.

Mắt anh hơi đỏ, nhưng ánh mắt lại không có tiêu cự.

"Vợ ơi, em đi đâu vậy?"

Vẻ bất an của anh khiến người ta đau lòng.

"Anh tỉnh dậy không thấy em đâu, dì cũng nói không thấy em, gọi điện cho em cũng không được, có phải em muốn bỏ rơi anh rồi không?"

Tôi biết Phó Bạc Ngữ rất ỷ lại vào tôi, nhưng không ngờ lại đến mức này.

"Sao có thể chứ? Em đi mua bữa sáng cho anh mà." Tôi nhẹ nhàng vỗ về lưng anh, "Thấy anh ngủ say nên không nỡ đánh thức."

Vừa nói, tôi vừa đưa bữa sáng cho dì giúp việc mang đi hâm nóng.

Tâm trạng của Phó Bạc Ngữ đã bình tĩnh hơn rất nhiều: "Vậy tại sao em không nghe điện thoại của anh?"

"Điện thoại tối qua quên sạc pin nên tắt máy rồi. Em yêu anh như vậy, sao có thể rời xa anh được chứ?"

Dỗ dành một hồi, tôi hôn lên khóe môi anh.

"Ngoan nào ~ A Ngữ."

Chiêu này rất hiệu quả với Phó Bạc Ngữ.

Anh bình tĩnh lại, cúi đầu nhận lỗi với tôi:

"Vợ ơi, anh xin lỗi, vừa rồi là anh không kiểm soát được bản thân."

"Không sao, em biết A Ngữ là lo lắng cho em."

Nhìn thấy quầng thâm mờ nhạt dưới mắt anh, tôi lại dìu anh nằm xuống giường.

Phó Bạc Ngữ thường ngày đập phá đồ đạc không có chừng mực, thường xuyên làm mình bị thương.

Tôi cẩn thận kiểm tra anh một lượt.

May mắn là lần nà không có.

02

Thực ra, Phó Bạc Ngữ bây giờ đã tốt hơn ngày trước rất nhiều rồi.

Lúc tôi mới gả cho anh, tính tình anh thất thường vô cùng.

Nói nổi nóng là nổi nóng, nói mắng người là mắng người.

Không chọc cho người ta khóc thì không chịu dừng lại.

Đơn thuần là xấu tính, cố chấp và ngang ngược.

"Vợ ơi, em đang nghĩ gì vậy?"

Phó Bạc Ngữ bên cạnh nhận ra tôi đang lơ đãng, véo nhẹ vào eo tôi.

"Hình như gần đây em béo lên rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-dau-thay-the/chuong-1.html.]

"Béo một chút thì tốt, ôm mới êm tay."

Tôi vùi vào lòng anh, chợt nghĩ đến điều gì đó, liền hỏi: "A Ngữ, nếu có người lừa dối anh, anh sẽ làm thế nào?"

Phó Bạc Ngữ, người luôn trả lời rất nhanh, lại im lặng rất lâu, dường như đang suy nghĩ.

"Vợ à, em biết đấy,  cuộc đời anh ghét nhất là bị bỏ rơi và lừa dối, anh sẽ dùng cả ngàn cách để hắn phải trả giá."

"Nhưng nếu đối phương chủ động nhận lỗi, có lẽ anh cũng sẽ tha thứ cho người ta thôi."

Tôi hiểu Phó Bạc Ngữ.

Anh ấy cố chấp, và không thể chứa nổi một hạt cát trong mắt.

Tôi đột nhiên ôm chặt lấy anh tim lạnh đi một nửa.

"Vợ ơi, có phải em có chuyện gì không vui không? Em có thể nói với anh, chúng ta cùng nhau giải quyết."

Phó Bạc Ngữ hôn lên má , chỉ hận không thể dính lên người tôi mà thôi.

Sống chung hai năm, chúng tôi đã sớm tâm linh tương thông.

Tôi thực sự có tâm sự nhưng không thể nói ra.

Bởi vì, người vợ thực sự của Phó Bạc Ngữ đã trở về.

Kẻ giả mạo như tôi, có lẽ đã đến lúc nên rút lui.

03

Vợ của Phó Bạc Ngữ tên là Tô Hà.

Còn tôi là Tô Mai, em gái song sinh của Tô Hà.

Chúng tôi giống nhau như hai giọt nước, người không quen biết căn bản không thể phân biệt được.

Khác với Tô Hà, tôi từ nhỏ đã bị đưa về quê nuôi dưỡng.

Mười tuổi mới được đón về nhà họ Tô.

Trước đó, tôi luôn nghĩ mình là trẻ mồ côi.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Lúc nhận lại người thân, tôi gặp cha mẹ ruột và chị gái song sinh.

Biểu cảm của họ rất kỳ lạ, dường như có điều khó nói.

Tôi chỉ nghĩ là xa cách quá lâu nên chưa thể thân thiết ngay, không nghĩ nhiều, học cách gần gũi họ.

Cho đến năm mười tám tuổi, Tô Hà cãi nhau với tôi vì chuyện tổ chức lễ trưởng thành.

Chị ấy chỉ vào tôi mắng: "Tại sao mày không c.h.ế.t ở bên ngoài đi? Mày chỉ là đứa con gái nhà quê,lý do gì mà lễ trưởng thành của mày cũng được tổ chức long trọng như tao?"

"Mày là tai tinh, mày sẽ hại c.h.ế.t cả nhà họ Tô. Ba mẹ chỉ mong mày c.h.ế.t ở bên ngoài đi cho khuất mắt, tại sao mày lại quay về?"

"Em là con của ba mẹ, là em gái ruột của chị, chị không thể nói em như vậy."

"Mày là sao chổi của nhà họ Tô, năm đó ba mẹ cố tình vứt mày ở quê đấy, tao không nhận mày là em gái."

"Không phải vậy, chị nói bậy!"

Trong lúc cãi vã, tôi vô tình đẩy Tô Hà xuống sông, khiến chịấy bị sốt cao mấy ngày liền, nghiêm trọng đến mức bị tràn dịch màng phổi, suýt nữa mất mạng.

Tôi bị phạt cấm túc một tuần.

Từ đó về sau, cha mẹ cho rằng tôi lòng dạ độc ác, dần dần xa lánh tôi.

Tính tình tôi vốn hướng nội, không giỏi ăn nói, đến cả người giúp việc trong nhà cũng không ưa tôi.

Tất cả những gì tôi có, chỉ là một căn phòng nhỏ ở sân sau.

"Xem ra lời đại sư nói là thật, đứa con gái này xung khắc với mệnh của chúng ta."

"Sau này cứ nuôi nó ở sân sau đi, đừng đưa nó ra ngoài nữa."

"Ông xã, anh nói xem, tại sao nó lại còn sống chứ?"

 

Loading...