Chạm để tắt
Chạm để tắt

CÔ CON GÁI ÚT - 8

Cập nhật lúc: 2024-09-05 20:01:55
Lượt xem: 3,345

Phú Quý cúi đầu, tỏ vẻ hờn dỗi: "Con không muốn đi lính, đi lính mệt lắm. Con muốn học trường nghề, học thiết kế thời trang."

 

"Mày điên rồi à? Học thiết kế thời trang thì có tương lai gì? Con trai ai lại học ngành này?" Dương Liên Tâm giận dữ hét lên.

 

"Nhưng con cũng không thể để chị con chịu thiệt thòi, mẹ không thấy vết thương trên đầu chị ấy à?" Phú Quý ngẩng đầu, cẩn thận nhìn tôi.

 

Tôi đã biết từ lâu Dương Liên Tâm là mẹ ruột, Phú Quý là em trai tôi, nhưng tôi không hiểu vì sao mình phải sống với bà ngoại mà không được sống cùng cha mẹ.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Tôi ghét Phú Quý, ghét cậu ấy vì là con trai nên được yêu thương nhiều hơn.

 

Nhưng trong khoảnh khắc đó, sự oán hận trong tôi bỗng tan biến.

 

Cậu ấy chưa từng sống cùng tôi, nhưng sẵn sàng đứng ra bảo vệ tôi.

 

Tôi bắt đầu tò mò: Một người ích kỷ như Dương Liên Tâm làm sao có thể dạy dỗ một đứa trẻ như Phú Quý?

 

"Mày đúng là đồ ngốc, mày muốn làm mẹ tức c.h.ế.t à!" Dương Liên Tâm dùng tay mạnh mẽ chọc vào đầu Phú Quý. "Mẹ đã phá thai hai lần để sinh ra mày, khi sinh mày, mẹ bị rách xương chậu nghiêm trọng, phải nằm liệt giường nửa năm và còn mất cả công việc tốt."

 

Phú Quý né tránh, chạy trốn khỏi bàn tay của mẹ, ẩn sau lưng bà ngoại và mỉm cười với tôi.

 

"Mẹ à, lỗi là do mẹ không thể sinh cho bố một đứa con trai. Nếu không đau khổ, bố sẽ không làm chuyện như vậy. Hơn nữa, bố cũng đâu thực sự làm hại con bé."

 

"Nếu không phải bố cưới mẹ lúc mẹ mang bầu, làng xóm đã dìm mẹ c.h.ế.t từ lâu rồi. Bố đã cho mẹ một gia đình, mẹ nợ bố, mẹ nên bù đắp cho bố."

 

"Mẹ ơi, xin mẹ tha cho bố!"

 

Bà ngoại tức giận đến nỗi n.g.ự.c phập phồng, không nói được lời nào, rồi tát Dương Liên Tâm một cái mạnh.

 

"Dương Liên Tâm, đừng gọi tôi là 'mẹ', tôi không có đứa con gái như cô."

 

17

 

Ông ngoại bị kết án, bà ngoại dắt tay tôi đến tòa án để theo dõi phiên tòa.

 

Bà nói với tôi: "Bất kể lúc nào, con cũng phải biết đứng lên bảo vệ bản thân mình."

 

"Con đừng vì một nỗi đau ngắn ngủi mà lo lắng suốt đời. Lỗi không bao giờ là ở con, mà là ở kẻ gây tội ác."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-con-gai-ut/8.html.]

 

"Con phải sống mạnh mẽ, tỏa sáng, can đảm và kiên cường, biết không?"

 

Việc bà ngoại đưa ông ngoại vào tù đã khiến dân làng bàn tán.

 

Khi tôi về làng trong kỳ nghỉ đông, tôi nghe loáng thoáng những lời đàm tiếu.

 

"Liễu Thúy Phân thật nhẫn tâm, đưa chồng vào tù, tự tay hủy hoại giấc mơ đi lính của cháu trai."

 

"Chẳng phải bà ta không yêu chồng mình chút nào sao? Chưa bao giờ đối xử tốt với ông Dương."

 

"Ông Dương tốt thế cơ mà. Năm xưa nếu không phải ông Dương chịu lấy bà ấy khi bà ấy đang mang bầu, bà ấy chắc giờ chỉ làm quả phụ thôi, giống như Miêu Xuân Hoa, người mất chồng từ sớm."

 

"Ông Dương chỉ là uống rượu say, nhầm lẫn tưởng Dương Liễu Nguyệt là bà ấy. Con bé này giống hệt phiên bản thu nhỏ của Liễu Thúy Phân, nhận nhầm cũng là chuyện bình thường."

 

"Nhiều năm qua, ông Dương luôn tôn trọng bà ấy, thậm chí còn không quan tâm chuyện bà ấy không thể sinh con. Có người đàn ông nào độ lượng như ông Dương chứ?"

 

"Nếu ở nhà tôi, loại đàn bà như thế này sớm muộn cũng bị đánh chết. Ông Dương mà không đánh bà ta, thực sự quá nhu nhược."

 

Tôi đi qua cổng làng, những bà tám cố tình nói to để tôi nghe thấy.

 

Bà ngoại từng dặn, những kẻ lắm chuyện chỉ đang rảnh rỗi, không cần phải lo sợ, nếu không, họ sẽ nghĩ rằng điều họ nói là thật.

 

Tôi đi chậm lại, liếc nhìn họ.

 

"Ô, mới học cấp hai ở thị trấn đã giỏi giang lắm rồi à. Nhìn người như muốn ăn tươi nuốt sống ấy."

 

"Con gái thì không thể bằng con trai được, học cũng không giỏi bằng. Tôi nghĩ một số người, ngay cả vào cấp ba còn chẳng được, mà lại còn mơ mộng vào đại học, đúng là mơ giữa ban ngày."

 

"Liễu Thúy Phân đúng là mơ hão, ngày xưa bà ta còn mong tình nhân của mình đưa về thành phố hưởng phúc. Giờ thì lại mơ mộng cho Dương Liễu Nguyệt vào đại học, đúng là nực cười."

 

"Tiền kiếm được từ việc làm bảo mẫu cho gia đình giàu có đều bị con bé vô dụng kia tiêu hết rồi, đến tiền để dành mua quan tài cũng sợ không còn."

 

"Con gái nhà tôi là Nhị Á đã sớm vào nhà máy làm việc, mỗi tháng còn gửi về nhà một nghìn tệ để báo hiếu tôi và bố nó."

 

"Học c.h.ế.t đi sống lại không bằng sớm đi lấy chồng, con gái học nhiều thế để làm gì chứ?"

 

 

Loading...