Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chẳng Phải Là Người Tốt - Phần 11

Cập nhật lúc: 2024-09-30 03:55:00
Lượt xem: 5,521

20

 

"Ngươi đến đây làm gì? Còn chưa đủ những lời đồn đại bên ngoài sao!"

 

Ninh Dục rõ ràng hoảng loạn, trong lời nói lộ rõ vẻ tức giận.

 

Tạ Chi Viễn cũng có chút khó hiểu: “Chẳng phải nàng cho người gọi ta đến đây sao?"

 

"Ta khi nào gọi ngươi đến?"

 

Ninh Dục bất chợt lớn tiếng, một tay ôm ngực, giọng điệu gay gắt trách mắng y: "Nếu không phải vì ngươi làm chuyện không đúng mực, ta sao lại phải chịu tai họa này!"

 

"Đây là thư nàng gửi cho ta! Đây là bút tích của nàng!"

 

Tạ Chi Viễn lao lên chặn đường Ninh Dục, thần sắc lo lắng bất an: “Chính nàng nói có chuyện quan trọng cần gặp ta, nên ta mới đến!"

 

"Nói năng hồ đồ! Chắc chắn là có kẻ bắt chước bút tích của ta!"

 

Ta nấp trong bóng tối, quan sát màn kịch này, chưa đến lúc ta ra mặt.

 

"Các vị phu nhân đã đến."

 

Giọng của thị nữ khiến Ninh Dục và Tạ Chi Viễn giật mình hoảng hốt, mẫu thân ta cùng bốn, năm vị phu nhân bước vào với vẻ mặt đầy nghi hoặc.

 

Ta đã âm thầm gửi thiệp mời vài vị phu nhân có địa vị đến phủ, nói rằng sẽ xem xét tác phẩm của Ninh Dục cho buổi tiệc xuân sắp tới.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Các phu nhân dĩ nhiên tưởng thiệp mời do mẫu thân ta và Ninh Dục gửi, trong khi thực tế, họ hoàn toàn không hề biết hôm nay sẽ có khách đến.

 

Ninh Dục dạo này thường xuyên lui tới phòng ta, chẳng qua là muốn lấy lại những cây nến hại ta, ta cố tình tung tin rằng hôm nay mình sẽ ra ngoài, quả nhiên nàng mắc câu.

 

Việc thông báo cho Tạ Chi Viễn đến phủ cũng chẳng phải việc khó khăn gì.

 

"Ôi trời, Tạ thế tử ra vào hậu viện Ninh phủ như chỗ không người, phủ này có đến hai vị tiểu thư chưa xuất giá đấy!"

 

"Hóa ra lời đồn gần đây ở kinh thành đều là thật, mắt thấy mới tin..."

 

"Ta nghe nói, thằng bé này chẳng qua là nhờ phúc của tổ tiên mới được gọi một tiếng 'Thế tử'. Nhưng hiện giờ, Tạ Hầu gia cũng không còn vẻ vang như trước nữa..."

 

Các phu nhân vừa xì xầm sau lưng, mẫu thân và Ninh Dục đương nhiên nghe thấy từng chữ một.

 

Mẫu thân gượng cười, nói: "Tạ Thế tử, sao ngài lại có mặt ở đây?"

 

Ninh Dục vội vàng phủi sạch quan hệ: "Tạ Thế tử, ngài chẳng những không có chí tiến thủ, còn hành vi nhơ bẩn, giấu giếm tranh họa của ta! Có ý đồ gì chứ?"

 

Tạ Chi Viễn đứng ngây ra tại chỗ, ngỡ ngàng: "A Dục, nàng đang nói gì vậy?"

 

Mẫu thân vội can ngăn: "A Dục, con phải nói cho tử tế, làm sao thế tử có thể trộm đồ của con! Chắc là con tặng rồi quên mất sau đó thôi!"

 

Hai chữ "trộm giấu" khiến ta có chút bất ngờ.

 

Nghe lời mẫu thân, rõ ràng bà vẫn muốn kết thân với nhà họ Tạ.

 

Đáng tiếc thay, mẫu thân, sao bà có thể hiểu được suy nghĩ của đại tiểu thư Ninh Dục!

 

Ta cười lạnh lẽo.

 

"Mẫu thân, người hãy tỉnh táo một chút được không? Rõ ràng là hắn đã giấu đồ của con."

 

Hiếm khi Ninh Dục dám đối đầu trực tiếp với mẫu thân, tình thế trở nên vô cùng thú vị.

 

Được, các ngươi hát hết tuồng, đã đến lượt ta ra sân khấu rồi.

 

21

 

"Tạ Chi Viễn, ngươi cút đi! Nơi này không hoan nghênh ngươi!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/chang-phai-la-nguoi-tot/phan-11.html.]

Thấy mẫu thân không đứng về phía mình, Ninh Dục như phát điên, hét lên như điên dại.

 

Các phu nhân có chút bất ngờ, bởi hình tượng Ninh Dục trong mắt họ không phải như thế này.

 

Ta mỉm cười, nhẹ nhàng bước ra chào các phu nhân.

 

"Chào các vị phu nhân, ta có việc ra ngoài, nên đã chậm trễ đến chào các vị."

 

"Đây là phòng của ta, sao các vị lại đứng ngoài sân thế này?"

 

"Ninh Ân! Mắt của muội rõ ràng không sao?"

 

Ninh Dục ngỡ ngàng nhìn ta.

 

"Đúng vậy, đương nhiên ta không dám dùng nến tùng hương mà tỷ tặng rồi."

 

Ta cố ý nói lời ngầm ý, khiến Ninh Dục cúi gằm mặt đầy chột dạ, không dám nhìn thẳng vào ta.

 

"A Ân..."

 

Tạ Chi Viễn nhìn ta sâu sắc, dáng vẻ gầy gò, mệt mỏi, nhưng khi nghe thấy giọng ta, mắt hắn sáng lên vài phần.

 

"Tạ Thế tử, đã lâu không gặp."

 

Ta đáp nhẹ một câu, vừa để mọi người hiểu rằng ta không dính dáng gì đến chuyện này, vừa tạo khoảng cách tự nhiên.

 

Ta khẽ cười nhìn Ninh Dục.

 

"Tỷ tỷ à, trong tay tỷ cầm gì vậy? Chẳng phải là những cây nến tỷ tặng ta mấy ngày trước sao?"

 

Ninh Dục bối rối, quay qua quay lại muốn giấu đi, nhưng xung quanh không có chỗ nào để giấu.

 

Không xa kia là ao nước, nàng ta vội vàng chạy về phía đó, nhưng bị ta nhanh chóng chặn lại, mạnh mẽ giật lấy.

 

"Tỷ à, tay ta còn chưa lành, sao chị lại đẩy ta chứ!"

 

Ta cố ý tỏ vẻ yếu ớt, khiến Ninh Dục trợn trừng mắt.

 

"Ninh Ân! Khi nào ta đẩy ngươi? Là ngươi chạy theo ta đến bờ ao chứ!"

 

"Tỷ à, vậy sao tỷ lại ra bờ ao?"

 

Ta mỉm cười, nhìn chằm chằm vào nàng ta.

 

"Chẳng lẽ trong chiếc hộp này có vấn đề gì? Tỷ muốn hủy chứng cứ sao?"

 

"Các phu nhân đều nhìn thấy, ta có dám nói dối không?"

 

Ninh Dục kinh hãi nhìn ta, dường như lần đầu nhận ra bản chất thật của người em gái mình, toàn thân run rẩy vì giận dữ.

 

"Ngươi... ngươi... ngươi dám!"

 

Ninh Dục nổi cơn thịnh nộ, tát mạnh vào mặt ta.

 

Tốt lắm.

 

Ta hài lòng nghe thấy tiếng các phu nhân thốt lên ngạc nhiên.

 

"Thì ra đại tiểu thư nhạ họ Ninh phủ lại là người như vậy, trước đây ta cứ nghĩ nàng yếu đuối..."

 

"Nếu thực sự yếu đuối, làm sao lại có thể qua lại với Tạ Thế tử..."

 

Tạ Chi Viễn lặng người đứng đó, khi nghe thấy tên mình bị nhắc đến, hắn cũng không thèm để ý nữa.

 

Mẫu thân mất hết thể diện, vội vàng kéo Ninh Dục lại, nhưng ngay lúc đó, gia nhân chạy đến báo.

 

"Phu nhân, Văn Thống lĩnh đến."

Loading...