Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

BẠN TRAI CỦA TÔI LÀ GIẢ - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-09-08 09:22:58
Lượt xem: 3,224

Thẩm Tinh Từ cũng liếc nhìn tôi một cái, khiến tôi bất giác cảm thấy lành lạnh.

 

Bạn trai tôi làm nghề gì thế? Nhà bán kem chăng?

 

"Anh Từ, bọn mình hẹn chơi bóng rổ với đám Thiết Đản, sắp đến giờ rồi..."

 

Wow, chơi bóng rổ à.

 

Khi nhảy lên ném bóng, áo sẽ bay lên, lộ ra...

 

Tôi phấn khởi: "Em muốn xem!"

 

Thẩm Tinh Từ lại xoa đầu tôi: "Em yếu thế này, đừng ra sân bóng rổ chịu gió lạnh... Anh sẽ rất lo lắng."

 

Tôi cố gắng kiềm chế mong muốn, vặn vẹo như con sâu, cũng phải, đợi khỏe lên, lúc nào xem chẳng được?

 

Bạn trai thật chu đáo, thật dịu dàng, anh ấy rất quan tâm đến tôi.

 

Vừa định ngoan ngoãn đồng ý, thì tôi nghe anh nói tiếp:

 

"Nếu em ốm, khoản nợ 1 tỷ 230 triệu nhân dân tệ mà em nợ anh thì làm sao trả được?"

 

Tôi sững người: "?"

 

Trời ơi, nhân dân tệ á? Chắc không phải là xu vui chơi chứ?

 

Không, xu cũng không thể nợ nhiều như vậy được.

 

Tôi không tin vào tai mình.

 

Tôi, tôi? 

 

Anh ấy, tôi mua đất ở đâu à?

 

Khoan đã, sao khoản nợ này còn có cả lẻ nữa?

 

Chỉ là nhìn mặt anh ấy không có vẻ gì là đang đùa, tôi căng thẳng nuốt nước bọt.

 

Thẩm Tinh Từ dường như bị phản ứng của tôi làm cho bật cười: "Đừng căng thẳng như vậy."

 

Ồ, rõ ràng là đang trêu tôi rồi!

Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi

 

Ôi trời ơi, nhìn anh này, thú vị quá.

 

Tôi lập tức thả lỏng, nhưng lại nghe anh cười nói tiếp: "Anh có thể xóa số lẻ cho em, bỏ 1.300 tệ tiền vé máy bay và tiền công gọt táo đi, tính cho em tròn 1 tỷ."

 

Tôi: "..."

 

Khoan đã, không đúng.

 

Tôi khô khốc mở lời: "Tôi nghĩ chúng ta không hợp, hay là chia tay đi?"

 

Thẩm Tinh Từ vẫn cười, anh tiến lại gần tôi, cúi người xuống, đôi môi đỏ khẽ rung, giọng nói nhẹ nhàng và chậm rãi: "Không được đâu, với lại, lúc em cởi áo anh, em đâu có nói thế."

 

Tôi lập tức bị hạ gục.

 

Cái miệng 37 độ của anh, sao có thể nói ra những lời nóng bỏng đến vậy.

 

5

Câu này lập tức đã khiến định vị của chúng tôi từ một cặp đôi trong sáng trở thành câu chuyện 18+.

 

Tôi không thể chấp nhận được.

 

Tôi không hiểu nổi.

 

Tôi bàng hoàng như mất phương hướng: "Em bị mất trí nhớ rồi, anh đừng có nói linh tinh đấy."

 

Thẩm Tinh Từ chỉ cười nhìn tôi, sau đó không chút do dự mà bỏ rơi bạn bè, xách tôi vào trong taxi.

 

Tôi cảm thấy lo lắng như đang rơi vào hang sói.

 

Nhưng bạn bè tôi cũng không phủ nhận anh ấy là bạn trai tôi mà?

 

Đúng đúng, có lẽ Thẩm Tinh Từ chỉ đang trêu chọc tôi thôi.

 

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ban-trai-cua-toi-la-gia/chuong-3.html.]

Không đúng, điều tôi lo lắng là một tỷ sao? Điều tôi lo là câu chuyện 18+ chứ!

 

Tôi nắm chặt tay, rồi lại thả lỏng, rồi lại nắm chặt.

 

"Em đang nghĩ vẩn vơ gì vậy?" Anh ấy chống đầu nhìn tôi.

 

Tôi cau mày, chuyện này dù tôi có nghĩ đến nổ đầu cũng không nghĩ ra được, chi bằng hỏi thẳng anh ấy.

 

"Chuyện kia, em cởi áo anh... là thật hả?"

 

Tài xế taxi hít một hơi thật sâu.

 

Anh ấy vẫn nhìn tôi cười: "Thật mà, anh lừa em làm gì?"

 

"Tối hôm đó... nhìn này…" anh ấy tháo một chiếc cúc áo, kéo nhẹ xuống, trên cổ trắng trẻo hiện rõ hai vết đỏ, vẻ mặt vô tội, "Em làm đấy."

 

Tôi: "..."

 

Trời đất! Là thật!

 

Tại sao tôi lại ngốc nghếch đi tìm gã bạn trai cặn bã của bạn cùng phòng tính sổ? Làm tôi mất trí nhớ, quên cả một đêm nóng bỏng như thế!

 

Tôi thở dài tiếc nuối: "Thật đáng tiếc, em lại không nhớ gì."

 

"Không sao." Anh ấy nói, "Anh nhớ là được."

 

"Cũng phải." tôi nói, "Dù sao sau này cũng còn nhiều cơ hội mà."

 

Tài xế taxi lại hít một hơi thật sâu.

 

Thẩm Tinh Từ cười rạng rỡ: "Không ngờ, bạn gái anh lại là kiểu thích ăn thịt."

 

Tôi cũng cười hì hì.

 

Thật đấy, nếu không phải tôi bị mất trí nhớ, nếu não tôi không mất đi ký ức khi yêu anh ấy, thì tôi đã lập tức...

 

Thôi, dừng lại tại đây, không thể nghĩ nữa.

 

Không sao, dù sao thì bây giờ tôi cũng có thể yêu anh ấy ngay lập tức, không thành vấn đề…

 

Đến trường, Thẩm Tinh Từ chu đáo tiễn tôi đến dưới ký túc xá.

 

Không đứng lâu, xung quanh đã có một đám người đứng xa xa xem chuyện vui.

 

Thẩm Tinh Từ đưa đồ cho tôi, còn ân cần hỏi: "Em có cần anh đưa lên không?"

 

Dù tôi cũng rất muốn, nhưng dì quản lý ký túc xá sẽ không đồng ý tạo điều kiện cho đôi uyên ương số khổ chúng tôi đâu.

 

Vì thế tôi lắc đầu, không nỡ buông tay, kéo vạt áo anh ấy: "Bảo bối, anh không ôm em một cái sao?"

 

Đám đông xung quanh lập tức đồng loạt hít hơi lạnh.

 

Tôi: "?"

 

Chuyện gì vậy, cảm giác mọi người rất kì lạ nha.

 

Là do tôi mất trí nhớ, không theo kịp sự tiến hóa của loài người sao?

 

Thẩm Tinh Từ dứt khoát ôm tôi một cái, nhưng anh ấy ôm rất dè dặt, tôi thì muốn nhiều hơn, nhưng lại bị anh ấy cắt ngang.

 

"Dao Dao, đưa điện thoại cho anh."

 

Tôi ngoan ngoãn đưa điện thoại cho anh ấy.

 

Chỉ thấy anh ấy nhanh chóng bấm bấm vài cái, sau đó lấy điện thoại của mình ra, không biết bấm cái gì, cuối cùng nhẹ nhàng ôm tôi chụp một tấm ảnh.

 

"Trước đây em không thích chụp ảnh, nên chúng ta không có tấm ảnh chụp chung nào." Giọng anh ấm áp, dịu dàng, "Nhưng giờ em mất trí nhớ rồi, anh nghĩ vẫn nên chụp lại một tấm."

 

Rất hợp lý, tôi gật đầu, không nghĩ ngợi thêm.

 

Chỉ là tiếng bàn luận xì xào xung quanh có hơi ồn.

 

Tôi nghe thấy có người kinh ngạc: "Đây là Thẩm Tinh Từ sao? Không thể nào, đừng nói là anh em song sinh của Thẩm Tinh Từ nhé."

 

"Cảm giác như đang mơ vậy... Thẩm Tinh Từ trở nên dịu dàng từ khi nào thế? Bình thường gặp anh ta trên đường, tôi còn không dám nhìn quá một giây."

 

 

Loading...