Chạm để tắt
Chạm để tắt

ANH TRAI KHÁC HỌ - 9

Cập nhật lúc: 2024-07-11 05:58:08
Lượt xem: 71

Ngày hôm sau tỉnh lại, giường đã được dọn sạch, quần áo của tôi đã được thay mới, mà Ninh Trạch Châu đã rời đi.

Nhìn vào camera trước cửa mới biết cậu đã rời đi ngay trong đêm.

Nhớ lại sự việc đêm qua, đầu tôi cảm thấy nhức nhối.

Vượt quá giới hạn luôn rồi.

Không chỉ là Ninh Trạch Châu, ngay cả tôi cũng đã vượt quá giới hạn.

Đêm qua trước khi đi ngủ, tôi mơ hồ nghe thấy Ninh Trạch Châu nói bên tai tôi, có thể xem như chẳng có gì xảy ra.

Nhưng vết thương bên trong đùi tôi chẳng thể biến mất trong vài ngày.

Đồ chó con.

Mấy ngày qua, tôi không liên lạc với Ninh Trạch Châu, đúng như cậu nói xem như chẳng có gì xảy ra.

Thời gian cứ trôi qua như vậy, năm cuối của Ninh Trạch Châu trải qua suôn sẻ, tôi không quan tâm đến cậu như trước nữa.

Bây giờ tôi lại có một người đàn ông theo đuổi.

Anh ta là thiếu gia phía đối tác nhà họ Phương, bình thường được chiều chuộng, chơi bời lêu lổng, lá gan lớn đến mức dám theo đuổi tôi.

Thậm chí anh ta còn đuổi đến nhà tôi, đứng trước cửa nhà tôi.

“Dụ Thịnh, nói chuyện với tôi một chút đi? Tôi đảm bảo sau khi thử cảm giác của đàn ông, nhất định cậu sẽ không thể quên được.”

Tôi bình tĩnh nhìn anh ta: “Trần thiếu gia, sao, ý cậu là muốn tôi nằm trên sao?”

Anh ta cười, khuyên tôi: “Nằm dưới rất thoải mái, nếu cậu thật sự muốn ở trên, tôi cũng có thể để cậu thử.”

Anh ta nói rằng nếu tôi thực sự thích, anh ta có thể nằm dưới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/anh-trai-khac-ho/9.html.]

Bệnh nặng quá rồi.

Chưa kịp nói gì thêm, người đang đứng trước mặt tôi bị đẩy mạnh, bóng dáng Ninh Trạch Châu xuất hiện.

Ninh Trạch Châu giống như một con ch.ó sói điên cuồng, nắm lấy cổ áo đối phương đánh liên tục.

Tôi sợ anh ta gây rắc rối cho tôi, vội nói: “Ninh Trạch Châu, dừng tay lại cho anh!”

Cậu vẫn đ.ấ.m một đ.ấ.m vào mặt đối phương.

Trần thiếu gia chật vật leo lên xe rời đi, Ninh Trạch Châu bình tĩnh theo tôi vào nhà, lại cùng tôi đi vào phòng sách.

Tôi muốn nói chuyện với cậu, nhưng khi cửa đóng lại, cậu đã đẩy tôi vào cửa.

“Dụ Thịnh.” Cậu không gọi tôi là anh trai nữa, nhìn chằm chằm vào mắt tôi: “Nếu đàn ông cũng có thể, tại sao không thể là em?”

Đôi mắt của cậu ửng đỏ, hiện lên vẻ buồn bã: “Sự việc xảy ra đêm hôm đó, em nói có thể xem như không có gì xảy ra, anh thật sự xem như không có gì xảy ra sao? Em phục vụ không tốt hay sao?

“…”

“Anh là anh trai của em.”

“Em biết, nhưng chúng ta không có quan hệ huyết thống.” Cậu nói.

Ninh Trạch Châu dựa đầu vào vai tôi, toàn bộ cơ thể dính sát vào tôi, giọng điệu cực kỳ buồn bã mang theo vẻ cầu xin: “Anh trai em xin anh, anh đợi em một chút nữa, em chắc chắn sẽ trở nên xứng đôi với anh.”

Nụ hôn của cậu dừng trên cổ tôi, trước tiên là thăm dò, sau đó dần trở nên táo bạo.

Không có cồn cũng không có thuốc.

Tôi cũng không biết bản thân bị làm sao, lại dung túng cho sự táo bạo của cậu.

Nhìn thấy cậu quỳ xuống trước mặt tôi, ngước mặt nhìn tôi, tôi lại có cảm giác khoái lạc về mặt sinh lý lẫn tinh thần.

Tóc cậu thật mềm mại, xoa xoa cảm giác rất tốt.

Loading...