Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ANH ẤY CHỈ BIẾT YÊU ĐƯƠNG - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-10-05 03:58:08
Lượt xem: 1,254

10  

Fan CP có đôi mắt tinh như cú vọ đã phát hiện tài khoản của Phó Tinh Trầm, họ nhanh chóng đẩy bình luận của anh từ dưới đáy lên trên, còn trả lời bình luận này của anh nữa.

 

"Thái tử gia đáng yêu quá rồi."  

 

"Tít… Xác nhận yêu vợ."  

 

"Trời ạ, cái ID này quê quá."  

 

"Từ Dung Dung bám fame thái tử gia nhiều thế mà thái tử gia còn chẳng biết cô ta là ai, cười c  h  ế  t tôi rồi."  

 

"Nhậm Huyên không có nhiều fan, không đủ để giúp cô ấy phản công, nhưng một mình thái tử gia có thể địch được mười vạn người, đỉnh đỉnh đỉnh! Ngọt ngào quá đi!"  

 

......  

 

Chẳng bao lâu, tài khoản chính thức của tập đoàn Phó thị đã đăng thông báo chính thức có kèm theo dấu mộc của văn phòng luật sư.  

 

Những diễn viên bị Từ Dung Dung chen ngang trong buổi thử vai hôm trước cũng không nhịn được nữa, họ mạnh dạn đứng lên chỉ đích danh.

 

“Tôi không quen Nhậm Huyên, nhưng thật sự không thể chịu nổi cái cách làm của mấy ngôi sao lưu lượng này nữa. Từ Dung Dung, cô lừa fan của cô thì thôi đi, đừng tự lừa mình nữa. Ai chen ngang buổi thử vai, ai bị đạo diễn Kỳ m ắ n g, trên video rõ rành rành. cô nghĩ mình nhiều fan thì có thể đảo lộn trắng đen à?”

 

Đạo diễn Kỳ, người hai năm nay không đăng một bài viết nào lên Weibo, ông đăng video buổi thử vai của tôi, kèm theo dòng chữ: [Nữ chính xứng đáng nhất.]

 

Trong video, khi đạo diễn Kỳ xác nhận tôi là nữ chính, lúc đó Phó Tinh Trầm vẫn chưa xuất hiện.  

 

Cư dân mạng siêu tinh tường còn giải mã được câu nói mà quản lý của Từ Dung Dung nói với đạo diễn Kỳ bằng cách đọc khẩu hình:  

 

"Từ Dung Dung là mối tình đầu của tổng giám đốc Phó, ông biết phải làm gì rồi đấy."  

 

Vốn đang rất vui vẻ, đạo diễn Kỳ lại vì câu nói này mà mặt trầm xuống, lắc đầu với tôi.  

 

Ai là người dựa hơi Phó Tinh Trầm, giờ đã rõ như ban ngày.  

 

Cục diện lập tức bị đảo ngược.  

 

Fan của Từ Dung Dung rất thất vọng, thậm chí còn có người lập tức thoát fan.

 

"Ghê tởm, thích cô từ hồi cô vẫn là thực tập sinh, giờ coi như mấy năm qua cho chó ăn."  

 

"Lúc nào cũng nói fan là bạn, hóa ra cô chỉ coi chúng tôi là công cụ."  

 

"Đúng là tôi bị mù mới nghĩ cô là bông hoa trắng thuần khiết, không ngờ lại là hắc liên hoa, trà sen vàng."  

 

"Bye bye, chán c  h  ế  t! Thương cho tôi ngày nào cũng đặt chuông báo thức để vote cho cô."  

 

Từ Dung mất bốn mươi vạn fan, sau hai tiếng không thể kiểm soát được dư luận nữa, cô ta đành xóa bài đăng kia đi rồi xin lỗi công khai.

 

[Xin lỗi, đã phụ lòng tin tưởng của mọi người, tôi xin gửi lời xin lỗi chân thành đến chị Nhậm Huyên và tổng giám đốc Phó. Sau này, tôi sẽ chú ý lời nói và hành động của mình, mong mọi người tha thứ.]

 

Sóng gió kết thúc, tôi chính thức gia nhập đoàn phim.  

 

Phó Tinh Trầm cũng bắt đầu theo đuổi tôi, như những gì anh đã nói.  

 

Nhưng cách anh theo đuổi có chút khiến tôi cảm thấy rất khó hiểu.

 

11  

Ngày đầu tiên, anh ấy gửi đến 999 bông hồng, khiến mọi người trên trường quay ồ lên kinh ngạc, sau đó trợ lý lại mang ra một bó hoa cúc nhỏ.  

 

Ngày thứ hai, anh ấy gửi đến một nghìn ly cà phê đá Americano và bánh sừng bò, đến cả diễn viên quần chúng cũng giơ ngón tay cái khen ngợi, sau đó trợ lý lại mang ra một ly trà sữa trân châu.  

 

Ngày thứ ba, anh ấy chuyển 100 thùng anh đào từ nước ngoài về, ngọt giòn và mọng nước, đến chị Dư cũng bảo tôi mau chấp nhận lời tỏ tình của anh ấy đi, sau đó trợ lý lại mang ra hai hộp dưa lưới vừa được cắt sẵn.  

 

Ngày thứ tư, anh ấy đích thân đến.  

 

Anh thuê trọn nhà hàng Michelin, mời cả đoàn phim ăn uống thịnh soạn, đạo diễn Kỳ cũng khen anh ấy chu đáo.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/anh-ay-chi-biet-yeu-duong/chuong-4.html.]

Sau khi sắp xếp xong cho mọi người, anh ấy lái xe đưa tôi đến ăn tại một nhà hàng nông thôn yên tĩnh trong núi.  

 

Ăn xong, tôi không kim lòng được mà hỏi: "Tại sao mỗi ngày anh lại tặng em hai món quà?"  

 

Tôi thích hoa cúc nhỏ, không thích hoa hồng.  

 

Tôi thích trà sữa, không thích cà phê.  

 

Tôi thích dưa lưới, không thích anh đào.  

 

Tôi thích đồ ăn dân dã, không thích nhà hàng Michelin.  

 

Không phải nên tặng thứ mà người ta thích sao?  

 

Phó Tinh Trầm vừa dùng khăn ướt lau tay cho tôi vừa nói:  

 

"Nhưng người khác sẽ nghĩ rằng anh không coi trọng em."  

 

Anh ấy ngừng một chút, rồi nói tiếp:  

 

"Hoa cúc nhỏ, trà sữa trân châu, dưa lưới, đồ ăn bình thường, em thích những thứ này, nhưng trong mắt người khác, những thứ này rất bình thường, cũng rất rẻ mạt."  

 

"Nếu anh chỉ tặng những thứ em thích, họ sẽ nghĩ rằng anh không quan tâm đến em."  

 

"Họ sẽ nghĩ rằng anh không chịu chi tiền cho em, chỉ muốn qua loa cho xong, rồi họ sẽ coi thường em."  

 

Trái tim tôi như được ủ ấm, "Anh ra nước ngoài học mấy lời ngọt ngào này à?"  

 

Phó Tinh Trầm búng nhẹ trán tôi, "Cần gì phải học chứ? Nhìn em là lời mật ngọt tự tuôn ra ngay."  

 

Tách…

 

Tôi nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ tan.

 

Từ khi anh rời đi, tôi đã khóa chặt trái tim mình.  

 

Ngày nào cũng tự nhủ với lòng rằng rung động thuở thiếu thời không phải là tình yêu, huống chi đã trôi qua rất nhiều năm rồi, cảnh vật đã đổi thay, chẳng ai sẽ mãi ở một chỗ chờ tôi.  

 

Nhưng khi anh xuất hiện, bức tường tâm hồn tôi dày công xây dựng lại trở nên mong manh dễ vỡ.  

 

Ký ức ùa về, tôi hỏi: "Nếu em vẫn đưa anh đi ăn quán ven đường thì sao?"  

 

Phó Tinh Trầm trả lời: "Mọi thứ em thích, anh đều muốn tìm hiểu."  

 

Trong lòng tôi như pháo hoa nổ tung, nhưng ngoài miệng chỉ khẽ ừ một tiếng.  

 

"May mà giờ anh kiếm được chút tiền, chúng ta có thể ăn ngon hơn, thế thì em sẽ không bị đau bụng nữa."  

 

Phó Tinh Trầm chạm trán vào trán tôi, "Vậy, bây giờ anh đã theo đuổi được em chưa?"  

 

Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi

"Chúng ta xa nhau sáu năm, em đã không còn là Nhậm Huyên trong ký ức của anh nữa, phải làm sao đây?"  

 

Phó Tinh Trầm nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, "Không, chúng ta chưa từng xa cách, anh vẫn luôn ở đây."  

 

Nói xong câu này, anh ấy, còn chưa kịp giải thích thì đã bị một cuộc điện thoại khẩn cấp gọi đi công tác.  

 

Trong sáu năm xa cách, cũng có người tặng tôi hoa hồng, cũng có người tặng tôi hoa cúc nhỏ, nhưng không ai tặng cả hai thứ cùng lúc.  

 

Họ chỉ muốn nhìn thấy vẻ ngoài rực rỡ của tôi.  

 

Chỉ có Phó Tinh Trầm là đã thấy hết con người tôi, có kiêu hãnh, có tự ti, có bướng bỉnh và cũng có cả hiểu chuyện.  

 

Tôi và anh đã bỏ lỡ sáu năm, tôi không muốn bỏ lỡ thêm nữa.  

 

Nhưng niềm vui của tôi chẳng kéo dài được bao lâu đã bị câu nói của Từ Dung Dung làm tan vỡ thành từng mảnh.

 

Loading...