Hình xăm - Phần 2

Cập nhật lúc: 2024-07-04 19:39:36
Lượt xem: 387

5

Nửa tháng sau, Trần Khải hẹn tôi ra ngoài đi chơi. Tôi rất vui, còn trang điểm nhẹ nhàng cho cuộc hẹn. Lúc lên xe, ánh mắt Trần Khải nhìn tôi sáng ngời. Mượn cớ thắt dây an toàn, hắn ấn tôi vào lưng ghế hôn thật mạnh.

“Chúng ta đi đâu bây giờ?” Cả hai chúng tôi đều hụt hơi, cảm thấy khó thở. Sợ “lau s.ú.n.g cướp cò”, tôi đẩy hắn ra hỏi.

“Đi ăn cơm!" Trần Khải vừa nói vừa lui lại ghế ngồi. Tôi im lặng giơ tay liếc nhìn đồng hồ, cũng ba giờ chiều rồi, đi ăn cơm vậy!

Ăn cơm xong mới là 4h30, tôi hỏi Trần Khải tiếp theo đi đâu.

Trần Khải trả lời tôi: "Em có muốn đi xem phim không?"

Tôi......

“Không phải anh đã hứa với em là sẽ đi xóa hình xăm sao? Hôm nay anh không định đi à?”

Trần Khải nhíu mày: "Em cho rằng chỉ một lần là xóa sạch được hình xăm sao? Phải đi nhiều lần mới hết được, anh lười lắm.”

Tôi kìm nén cơn giận hỏi: "Trên người anh lại có hình xăm tên của một người con gái khác, điều này có nghĩa là gì?"

Trần Khải: "Em không nói ra thì làm gì có ai biết? Anh không cởi quần áo ra thì làm gì có ai thấy?”

“Bạn bè của anh ai chả biết, mùa hè năm ngoái khi chơi bóng rổ anh đã cởi áo còn gì.”

Nếu không thì làm sao bạn thân của tôi lại biết về sự tồn tại của hình xăm đó. Trước kia chưa biết nguồn gốc của hình xăm nên tôi cũng không thấy có gì phải nghĩ ngợi cả, nhưng bây giờ tôi cảm thấy hắn đã làm tôi xấu hổ thế nào trước mặt bạn bè hắn.

Trần Khải nổi giận: "Mẹ kiếp! Xóa hình xăm không đau sao? Anh không đi, em muốn đi thì em tự đi đi.”

Chúng tôi tức giận, không vui vẻ gì mà chia tay ra về.

Sau đó Trần Khải có hẹn gặp tôi vài lần, hắn nói muốn cùng nhau ăn cơm thì tôi nói muốn đi xóa hình xăm. Hắn rủ đi dạo phố thì tôi hỏi hắn đã xóa xăm chưa. Hắn rủ tôi đến quán bar thì tôi nói nếu hắn không xóa xăm, tôi sẽ không đi.

“M..ẹ k..iếp! Em cứ cố chấp như thế đúng không? Tô Miên, có giỏi thì em đừng đến gặp tôi nữa.”

“Không gặp thì không gặp.”

Tôi nén giận buông điện thoại xuống, ngẩng đầu lên mới phát hiện ra trong phòng họp im ắng một cách bất thường, vị tổng giám đốc mới được bổ nhiệm, đưa mắt xuyên qua mấy hàng người đang ngồi, chăm chú nhìn vào mặt tôi.

Xung quanh thật yên tĩnh.

Anh ta chỉ mới nhìn một cái, tôi đã đỏ bừng mặt, chân tay mềm nhũn.

Yên lặng tiếp năm giây, giọng vị tổng giám đốc mới trầm thấp lạnh lẽo truyền đến: "Sau này trong cuộc họp, nghiêm cấm được dùng điện thoại.”

Bị bắt tại trận, tôi hận không thể bóp nát chiếc điện thoại di động trong tay ra. Không ngờ điện thoại trong tay lại bắt đầu đổ chuông điên cuồng. Tôi... đã quên chuyển điện thoại sang chế độ im lặng.

Trong lúc luống cuống tay chân, tôi còn bất cẩn nhấn vào nút nghe, tiếng gầm thét của Trần Khải truyền ra ngoài nghe rõ mồn một: “Tô Miên, cmn em có giỏi thì nói rõ ràng cho tôi, không gặp thì không gặp nghĩa là gì đây?”

Tút..tút..

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://www.monkeyd.vn/hinh-xam/phan-2.html.]

Tôi rón rén ngẩng đầu lên, nhìn thấy vị tổng giám đốc đẹp trai vừa từ nước Anh ta trở về đứng phía trên, ánh mắt đâu chỉ là lạnh, mà là rét lạnh luôn rồi.

6

Tôi vội vàng xin lỗi, cũng may là đã đến giờ bắt đầu hội nghị nên vị giám đốc mới tên Bùi Quý Xuyên này cũng không phàn nàn tiếp gì tôi nữa.

Sau cuộc họp, tôi đang cầm điện thoại định rời đi đi thì bị gọi lại.

“Tô Miên, đúng không? Đến phòng làm việc của tôi một chút.”

Bùi Quý Xuyên vừa nói vừa sải những bước chân dài ra khỏi phòng họp. Tôi ủ rũ bước theo phía sau. Trong túi quần tôi, điện thoại di động vẫn đang rung liên hồi. Tôi bây giờ thật sự chỉ muốn g..iết c..hết Trần Khải.

Trong phòng làm việc của giàm đốc, Bùi Quý Xuyên đưa một tay nới lỏng cà vạt, tay kia tiện tay ném văn kiện đang cầm lên mặt bàn.

“Phịch", anh ta ngồi xuống ghế, duỗi duỗi đôi chân dài, đưa mắt nhìn tôi với vẻ mặt khó chịu.

Bùi Quý Xuyên, người này là một bông hoa cao lãnh nổi tiếng trong ngành.

*(“bông hoa cao lãnh” là người có dung mạo đẹp đẽ, ưa nhìn nhưng tính cách thâm trầm, lạnh lùng.)

Bình thường, nếu không phải công ty đến mức đang đứng bên bờ vực sống còn thì sẽ không bỏ ra số tiền lớn mời hắn về. Một khi hắn đã nhận lời mời, nhất định sẽ có biện pháp quyết liệt, dứt khoát xử lý vấn đề.

Mà tôi đây còn chưa muốn trở thành người thất nghiệp nên đành cắn răng giải thích:

“Tổng giám đốc Bùi...”

Tôi mới vừa mở miệng, đối phương liền ngắt lời tôi: "Đóng cửa lại.”

Ồ!

Tôi lặng lẽ quay người ra đóng cửa phòng làm việc.

Quay người lại, Bùi Quý Xuyên một tay chống trên bàn, ngẩng đầu nhìn tôi, thần sắc có chút mơ hồ.

"Nói đi!" Vẻ mặt hắn giống như nếu ngươi không nói ra được có chuyện khẩn cấp, lập tức g..iết người.

Tôi nghiến răng nghiến lợi tìm lý do: "Tôi không cố ý nói chuyện điện thoại trong phòng họp. Bạn trai tôi bị tai nạn ô tô sắp c..hết. Anh ấy chỉ muốn nói những lời cuối cùng với tôi mà thôi.”

Vấn đề này đủ khẩn cấp cháy nhà đi. Nếu người nghe được những lời này có đạo đức, chắc chắn sẽ để cho tôi đi!

Ai ngờ, vẻ mặt Bùi Quý Xuyên so với trước đó còn lạnh hơn vài phần.

“Cô có bạn trai rồi?”

Tôi đáp: "Đúng vậy!" Và hắn còn sắp c..hết nữa.

Bùi Quý Xuyên nhếch môi buông một tiếng: "Cô đã có bạn trai, tại sao còn đến trêu chọc tôi làm gì?"

Tôi:???

Tôi đây là lần đầu gặp mặt anh ta, ý của anh ta là gì?

Bình luận

0 bình luận

    Loading...