Dỗ chàng - 2

Cập nhật lúc: 2024-07-07 15:17:30
Lượt xem: 1,003

Bốn phía yên tĩnh.

Thích khách rất nhanh phản ứng lại: "Tên mã phu bé nhỏ này! Muốn c..hết rồi!”

Bọn họ xách đao vọt về phía ta, ta đẩy An Tế đẩy qua một bên: "Tìm một chỗ yên tĩnh chờ ta.”

Vì thái độ của ta quá mức tùy ý, thích khách bị ta làm cho tức giận.

Ta đoạt một thanh trường kiếm từ một người trong số đó tiến lên......

Sau thời gian một nén nhang, trận chiến kết thúc.

Ta ném vũ khí và lau m..áu trên mặt.

Xung quanh là một đống hỗn độn.

An Tế nâng mắt nhìn ta một cái: "Lại đây.”

Ta sửng sốt một chút: "Để làm gì?”

Thái dương hắn giật giật: "Chân ta bị thương, không đi được.”

“À." Ta đi tới, trầm tư một hồi, sau đó bắt lấy cánh tay hắn, vác hắn lên vai.

An Tế: "......”

“Thả ta xuống đi.”

Bốn chữ này bị hắn nghiến răng nghiến lợi phát ra.

Ta thả hắn xuống.

“Lại làm sao vậy?”

Hắn nói: "Đi tìm ngựa."

À, hoá ra là hắn sợ ta mệt.

Ta khoát tay: "Không sao, không sao, trời sinh ta khoẻ mạnh, có thể cõng được ngài.”

An Tế mặt đen như đ.í.t nồi: "Ta nói, đi tìm ngựa”

Người này thật khó hầu hạ!

Giữa vùng núi hoang vu này bảo ta đi đâu tìm ngựa đây?

Xe ngựa bị phá hủy, ngựa hoảng sợ quá nên đã chạy đi hết rồi.

Nơi này cách dịch trạm (trạm dừng chân) gần nhất khoảng vài dặm đường.

Ta nhìn hắn một cái, sau đó vươn tay điểm huyệt đạo của hắn.

An Tế không thể tin nhìn ta: "Ngươi làm gì?”

Ta lại vác hắn lên vai: "Này, đừng mắc cỡ, mau đi thôi.”

Giọng An Tế có chút biến điệu: "Liễu Âm ta cảnh cáo ngươi, mau buông ta xuống! Nếu không ta sẽ g..iết ngươi!”

Tôi vỗ một cái vào đùi hắn: "Đừng nói nữa.”

An Tế: "......”

Không gian trở nên yên tĩnh.

5

Ta vác An Tế hì hục đi tới dịch quán thì trời đã sắp tối.

Sau khi dàn xếp ổn thỏa, ta đặt hắn ngồi đối diện mình, thở phào nhẹ nhõm.

“Nói trước, lát nữa không được đánh ta, cũng không được mắng chửi ta.”

An Tế sắc mặt đen muốn c..hết: "Ừ.”

Ta an tâm, đưa tay giải huyệt đạo cho hắn.

Hắn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Ta đoán hắn đang kiên nhẫn.

Thật lâu sau, hắn nói: "Đi ra ngoài.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/do-chang/2.html.]

Ta: "Hả?”

An Tế: "Ta muốn nghỉ ngơi.”

Ta chỉ vào hai cái giường trong phòng: "Ngài chọn một cái đi.”

Trước khi hắn nổi giận, ta giải thích: "Dịch quán không có nhiều phòng lắm, chúng ta tới muộn, chỉ còn lại một gian này.”

Hơn nữa, một cô nương chưa xuất giá như ta cũng không nói gì, ngươi để ý cái gì?

……

Nửa đêm, ta nhìn những bóng người bay lượn ngoài cửa sổ, dần dần rơi vào trầm tư.

Vụ làm ăn này hình như thua lỗ.

Cửu hoàng tử này, hình như có lẽ là bị truy sát.

Ta ngồi ở bên giường không ngừng run chân, nghĩ thầm như thế nào còn không đi vào?

Có lẽ là ta run chân có hơi mạnh nên An Tế bị đánh thức.

Hắn quay người cau mày nhìn ta, thấy ta ngồi ở bên giường không khỏi sửng sốt một chút.

Ta nhếch miệng cười với hắn: "Tỉnh rồi à?”

An Tế yên lặng nhìn ta vài lần, sau đó lặng lẽ kéo chăn lên trên.

Ta: "......”

Hix, ta có cảm giác có bị sỉ nhục.

Ta chỉ tay ra ngoài.

An Tế nhìn ra bên ngoài, hơi nheo mắt lại.

Tiếp theo đó, thích khách bên ngoài bắt đầu hành động, chỉ thấy một cái bóng đen nhanh chóng vọt tới, đạp cửa sổ, đáp xuống đất.

Ta cất bước tiến lên, nhấc chân đạp hắn văng ra ngoài.

An Tế: "......”

Ta khoát tay với hắn: "Làm phiền ngài động đôi m.ô.n.g ngọc ngà của mình chút, tự tìm một chỗ trốn đi. Nếu không đi, ngộ nhỡ đả thương ngài thì không phải là lỗi của ta.”

……

Đámg thích khách này rõ ràng khó giải quyết hơn rất nhiều, võ công so với đám thích khách ban ngày cũng không giống.

Nửa canh giờ sau, ta vỗ vỗ tay, sau đó thở phào nhẹ nhõm.

Y phục lại bị dính m..áu, cả người hôi thối, có chút khó chịu.

An Tế từ phía sau ta đi ra, trầm mặc không nói chuyện.

Ta nhịn không được hỏi hắn: "Rốt cuộc là ai muốn g.i.ế.c ngài? Sao phải phái nhiều người như vậy?”

An Tế nhìn ta một cái, trả lời: "Đám thích khách ban ngày là Đông Lâm phái tới, bây giờ là Tây Xuyên phái tới.”

Sát thủ phái Đông Lâm ta có thể hiểu được, đơn giản là muốn mượn cái c..hết của Cửu hoàng tử để gây khó dễ cho Tây Xuyên, khơi mào chiến tranh.

Nhưng Tây Xuyên vì sao......

Nhìn ra nghi hoặc của ta, An Tế thản nhiên nói: "Các vị ca ca tốt của ta cũng không muốn để cho ta sống.”

Ồ, ta hiểu rồi, đây là nội chiến.

An Tế mặt không chút đổi sắc nhìn những t.h.i t.h.ể trên mặt đất.

Ta nhìn hắn một cái, không hiểu sao cảm thấy hắn có chút đáng thương.

Thế gian rộng lớn như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác không chứa nổi một mình hắn.

Ta chậc một tiếng, đưa tay vỗ vỗ bả vai hắn.

“Đêm còn dài lắm, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

An Tế quay đầu nhìn ta một cái, sau đó đem ánh mắt dời về phía bả vai của hắn.

Ở đó có một dấu tay m.á.u rất rõ ràng.

Ta: "... Xin lỗi.”

Bình luận

0 bình luận

    Loading...