Chạm để tắt
Chạm để tắt

Đình viện thâm thâm - 49

Cập nhật lúc: 2024-07-18 03:40:32
Lượt xem: 184

Cũng là khó sinh, cũng là bà đỡ hỏi chọn lớn hay nhỏ.

Giọng Hứa Thế Bình không hề d.a.o động nhảy ra: “Bảo Tiểu.”

Ta chỉ cảm thấy n.g.ự.c buồn bực đến phát hoảng, thức ăn trong dạ dày cũng muốn dâng lên.

“Ngươi đang nói mê sảng cái gì, bảo đảm cả hai!” ta đè cơn buồn nôn xuống, lớn tiếng hạ lệnh cho bà đỡ.

Bà đỡ thấy sắc mặt ta không tốt, vội vàng đồng ý.

Một tiểu nha hoàn lạ mắt xuất hiện ở trước mặt ta, ánh mắt né tránh nói: “Đại phu nhân, phu nhân bên kia truyền lời, nói là kêu bên này an tĩnh chút...”

Người xung quanh yên tĩnh.

Ta ngơ ngác nhìn cửa phòng một lát, nhấc chân bước vào.

Thanh Mai tiến lên cho tiểu nha hoàn một bạt tai: “Đồ ngu, dám ngụy trang lời phu nhân, dám đến viện của Đại phu nhân nói này nói nọ, không nhìn xem bây giờ là lúc nào. Nếu Liễu cô nương có chuyện gì không hay, không thể không lấy ngươi đền mạng...”

Ta đi vào trong phòng, nhìn sắc mặt Liễu Như Mi trắng bệch, ngay cả khí lực cũng không có.

Nàng thấy ta đi vào, giọng nói suy yếu nói: “Đại phu nhân, muội không muốn c..hết...”

Ta an ủi: “Đừng nói nhảm, bà đỡ nói ngươi sinh thuận, dùng thêm chút sức nữa, tiểu tử mập mạp sẽ ra ngoài.”

Liễu Như Mi giật giật khóe miệng.

Ánh mắt của nàng bay tới cạnh cửa, vừa có ý tự lừa gạt mình, lại có vài phần mong đợi: “Đại phu nhân, đại gia sẽ đến sao?”

Ta vừa mới chuẩn bị trả lời, sắc mặt Liễu Như Mi đã đau đớn vặn vẹo.

Thời khắc mấu chốt hạ sinh, đứa nhỏ cho dù như thế nào cũng không ra được.

Bà đỡ bảo mọi người đỡ nàng dậy, đi vòng quanh phòng một vòng lại một vòng.

Ầm ĩ suốt một ngày, đứa nhỏ mới rơi xuống đất, Liễu Như Mi gần như mất hơn nửa cái mạng.

Thanh Tước vỗ n.g.ự.c nghĩ mà sợ nói: “Đại phu nhân, về sau nô tỳ tuyệt không gả cho người ta sinh con, quá dọa người.”

33

Liễu Như Mi không có thân phận, sinh con nuôi trong phòng của ta.

Hứa Thế Bình gần đây mặc dù rất bận rộn, nhưng thật ra đã tới thăm con hai lần, chỉ là tuyệt nhiên không đề cập tới Liễu Như Mi.

Ta cầm con ngựa nhỏ làm bằng vải mềm đùa giỡn với đứa nhỏ, nó mừng rỡ cười khanh khách không ngừng, không biết nhân gian ưu sầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/dinh-vien-tham-tham/49.html.]

Ta nhìn khuôn mặt tươi cười của nó, nghĩ đến thân hình gầy gò của Liễu Như Mi, mở miệng nói: “Đưa một nửa thuốc bổ kia cho Liễu Như Mi. Còn nữa, đưa hai tiểu nha đầu hầu hạ nàng, đừng để cho nàng nhất thời hồ đồ làm chuyện ngu ngốc.”

Nghe nói nàng đang gặp rắc rối, luôn lấy nước mắt rửa mặt.

Đứa nhỏ đang chơi vui vẻ, phu nhân cao hứng đi vào.

Bà ta đi một vòng quanh đứa nhỏ, xoa xoa mặt lại sờ sờ tay: “Đứa nhỏ này thật giống Thế Bình.”

Đánh giá từ trên xuống dưới một phen, tiếp theo giả vờ dùng khăn lau khóe mắt, giả vờ khổ sở nói: “Đáng thương tuổi nó còn nhỏ đã gặp phải chút chuyện không tốt, ta thấy vẫn nên để chỗ ta nuôi mới thích hợp, sau này đi ra ngoài người ta sẽ không biết chuyện của mẹ nó.”

Lúc mới sinh không thấy bóng người, thật vất vả mới nuôi sống, lại muốn ôm đi, trên đời nào có chuyện dễ dàng như vậy.

“Gần đây trí nhớ của phu nhân không tốt lắm, cái gì mà mẹ với không mẹ, Đứa nhỏ từ khi ra đời đã ghi tên con, tính ra là con của con.”

Trong lúc nói chuyện, ta nhìn thấy một bóng dáng gầy yếu từ cạnh cửa hiện lên.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Phu nhân ỷ vào thân phận nói: “Mặc kệ dưới danh nghĩa ai, bà nội nuôi dưỡng cháu trai là lẽ thường của con người, chỗ ta nhiều người, chăm sóc chu đáo cẩn thận.”

Ta không chịu nhượng bộ chút nào: “Có câu con vốn không nên nói, trong viện của phu nhân nhiều người, không khỏi quá mức hỗn loạn, lúc trước Hạnh di nương náo loạn mấy trận, nghe nói lão gia đều nổi giận. Đứa nhỏ còn bé quá, không chịu nổi đâu.”

Ta dừng một chút, hảo tâm đề nghị: “Nếu phu nhân nhớ nó, có sớm có muôn gì con cũng sẽ cho người đưa qua cho người thăm, sau đó ôm về. Chẳng phải là vẹn toàn sao?”

Sắc mặt của bà ta từ xanh chuyển tím: “Ngươi, ngươi càn rỡ! Người đâu...”

Tiểu nha hoàn không biết lễ nghĩa xông tới: “Phu nhân, không được rồi, lão gia cho người qua.”

Tay phu nhân run rẩy, trong ánh mắt có thêm ác ý.

Ta như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng bà ta rời đi, hạ lệnh: “Thanh Mai, ngươi ở trong viện chăm sóc đứa nhỏ. Thanh Tước lập tức theo ta ra ngoài xem.”

Trong viện của phu nhân, Ngân Hạnh tóc tai bù xù, ôm chân lão gia khóc rất thê thảm.

“Lão gia, ngài cần phải thay thiếp làm chủ! Thiếp cũng không biết là đắc tội với ai, đang yên đang lành lại muốn tính mạng của thiếp! Huhuhu, nếu không phải nha hoàn phát hiện kịp thời, nói không chừng t.h.i t.h.ể đã lạnh rồi.”

Mấy câu nói chọc trúng lửa giận của lão gia, hắn chán ghét nhất là chuyện trong nhà không yên, sẽ thể hiện là hắn không có bản lĩnh trị gia.

Lão gia lạnh mặt, nhìn về phía tiểu nha hoàn quỳ ở một bên: “Ngươi nói xem, là chuyện gì xảy ra?”

Tiểu nha hoàn nào đã trải qua tình cảnh như vậy, giọng nói lạnh như băng của lão gia dọa đến cả người nàng phát run.

Ngân Hạnh quỳ gối đi qua: “Muội muội tốt à, đừng sợ, muội cứ nói thật đi, tỷ tỷ cho dù c..hết cũng là quỷ hiểu chuyện. Huống hồ, lão gia lại ở chỗ này, không ai dám làm gì muội!”

Ánh mắt mọi người trong sảnh tụ tập ở trên người tiểu nha hoàn, nàng nhắm mắt lại, lấy can đảm nói ra toàn bộ chuyện mình biết.

“Bẩm... bẩm báo lão gia, lúc nô tỳ vào phòng bếp lấy thuốc cho di nương, thấy có người bỏ đồ vào trong thuốc an thai cho di nương. Nô tỳ sợ mình hiểu lầm, muốn đi theo hắn hỏi xem chuyện gì xảy ra. Không ngờ...”

Loading...