Chạm để tắt
Chạm để tắt

Con Đường Tẩy Trắng Của Kế Mẫu Độc Ác - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-08-03 07:04:20
Lượt xem: 701

Ta đang nhanh tay gọt khoai tây, Giang Thời đã múc xong bát cháo loãng của mình, để trong một chiếc bát sứ mẻ miệng, đặt sang một bên cho nguội.

“Hôm nay con đừng ăn cái đó nữa, ăn cơm cùng nương.”

Vừa dứt lời, Giang Thời đã cảnh giác bưng bát cháo của mình lên.

“Nữ nhân xấu xa, bà lại muốn giở trò gì?”

Giang Thời đề phòng ta quá mức, ta làm gì thằng bé cũng cảm thấy ta đang hại nó, thằng bé cũng chẳng quan tâm cháo còn nóng, vừa thổi vừa húp soàn soạt mấy miếng đã hết sạch.

Thôi bỏ đi, băng đóng ba thước không phải chỉ một ngày giá rét, ta chỉ có thể từ từ lên kế hoạch.

Ngày hôm sau ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, lúc tỉnh lại, Giang Thời đã cõng một gùi củi lớn trở về, đang ngồi xổm trong sân, dùng một cành cây nhỏ viết viết vẽ vẽ trên mặt đất.

Trong làng bên cạnh có một trường tư thục, Giang Thời thường nhân lúc đi nhặt củi lẻn đến đứng ngoài cửa sổ nghe lén, bị đám trẻ trong trường phát hiện, túa ra đánh thằng bé.

Giang Thời chỉ đành chạy về nhà, thằng bé rất thông minh, lại có trí nhớ siêu phàm, về sau gặp nữ chính, được nữ chính chu cấp cho đi học. Giang Thời từ đó như cá gặp nước, mười tám tuổi đã thi đỗ tam nguyên, bắt đầu bước lên con đường công danh.

Nghĩ vậy, ta bước tới ngồi xổm xuống bên cạnh Giang Thời.

“Con muốn đi học sao?”

Giang Thời quay đầu đi, ném cành cây trong tay xuống đất.

“Không muốn.”

“Ơ, thật sự không muốn sao?”

Ta tỏ vẻ thất vọng.

“Ta còn tưởng con là một hạt giống tốt để học hành, vất vả rèn luyện con lâu như vậy, chính là chờ ngày đưa con đến trường tư thục. Ai ngờ, là ta tự mình đa tình rồi.”

Ta đứng dậy, một đôi tay nhỏ bé lấm lem bùn đất lập tức nắm chặt lấy vạt áo ta, đôi mắt đen láy của Giang Thời lóe lên tia hy vọng.

“Ý gì, bà bằng lòng cho ta đi học sao?”

Nắm được vài giây, Giang Thời lại buông tay ra, ánh sáng trong mắt vụt tắt.

“Thôi, bà chắc chắn lại đang bày trò gì đó hại ta, ta sẽ không mắc lừa bà đâu.”

Giang Thời đã không chỉ một lần để lộ ý muốn được đi học.

Nhưng ngay cả cơm ta còn không cho thằng bé ăn no, sao có thể đồng ý cho thằng bé đi học được?

Có lần, Giang đại thẩm nhà bên cạnh nói với ta Giang Thời đầu óc thông minh, nói một lần là nhớ, là một hạt giống tốt cho việc học hành. Nghe xong ta về nhà liền dùng roi quất thằng bé một trận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://www.monkeyd.vn/con-duong-tay-trang-cua-ke-mau-doc-ac/chuong-2.html.]

“Cũng không xem lại mình là thứ gì, còn đòi đi học? Ta nói cho ngươi biết, ta cho ngươi sống, cho ngươi ăn no đã là tốt lắm rồi, ngươi mà còn dám vòng vo tam quốc tìm người nói chuyện này nữa, ta đánh c.h.ế.t ngươi!”

Nguyên chủ thật sự là không chừa cho mình một con đường sống nào.

Ta chỉ có thể miễn cưỡng vớt vát.

“Thời nhi, nương dạy con một đạo lý. Con người đối với thứ mình dễ dàng có được, sẽ không biết quý trọng. Huống hồ việc học hành vất vả như vậy, nếu ta dễ dàng đồng ý cho con đi học, con tám chín phần là sẽ ham chơi lười biếng.”

“Ta càng không cho con đi học, con lại càng muốn đi học, trong lòng có khát vọng và ước mơ, sau này mới có thể kiên trì trên con đường này, hiểu chưa?”

“Bây giờ thời cơ đã đến, nếu con thật sự muốn đi học, ta sẽ đưa con đến chỗ Chu phu tử nộp học phí. Nếu không muốn, coi như ta chưa từng nói gì.”

Giang Thời nghe đến ngây người, ánh mắt nhìn ta lần đầu tiên lộ ra vẻ hoang mang.

“Bà thật sự bằng lòng cho ta đi học sao?”

Giang Thời khao khát được đi học, cho dù trong lòng vẫn cảm thấy ta đang tìm cách hại thằng bé, nhưng cám dỗ quá lớn, thằng bé không thể cưỡng lại được.

Ta dẫn thằng bé đến trấn trên mua mấy bộ quần áo mới, Giang Thời không chịu lấy.

Ta trừng mắt.

“Nhanh mặc vào, Chu phu tử không nhận học sinh ăn mặc lôi thôi như vậy.”

Buổi tối, Giang Thời tắm rửa sạch sẽ, thay bộ quần áo mới, đôi mày thanh tú, làn da trắng nõn, trông như đồng tử Kim Đồng ngồi dưới tòa sen của Phật Quan Âm.

Ta hài lòng xoa mặt thằng bé.

“Ôi chao, thật là đáng yêu, cho nương thơm một cái nào.”

Gương mặt Giang Thời lập tức đỏ bừng, phì một tiếng.

“Nữ nhân xấu xa!”

Vẫn đang mắng ta, nhưng không còn hung dữ như trước nữa.

Hôm sau nộp xong học phí trở về, Chu phu tử đồng ý ngày mai cho thằng bé đến trường. Giang Thời như đang nằm mơ, ngay cả lúc ta len lén vỗ đầu, xoa mặt thằng bé trên đường, thằng bé cũng không phản ứng.

Đến đầu làng, sân nhà ta vốn dĩ yên tĩnh nay lại vây đầy người.

Giang đại thẩm cao giọng nói: “Ôi Giang Thời cha nó ơi, cuối cùng ngươi cũng trở về rồi, Giang Thời nhà ngươi sắp bị người đàn bà ác độc kia hành hạ đến c.h.ế.t rồi!”

“Đúng vậy, sắp sang đông rồi, Giang Thời còn mặc áo đơn mùa hè, đứa trẻ nhà nào chịu nổi rét mướt như vậy chứ?”

“Đứa trẻ đó thật đáng thương, ngày nào cũng không được ăn no, phải vào núi đào rau dại, ăn quả dại. Hôm trước còn suýt c.h.ế.t đuối dưới sông khi đi bắt tôm, may mà ta vớt được nó lên đấy!”

 

Loading...