Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Con Anh, Con Tôi, Con Chúng Ta - Chương 3.2-4

Cập nhật lúc: 2024-08-12 03:25:51
Lượt xem: 1,628

Mẹ tôi thản nhiên, giọng nói đều đều: "Năm đó khi mẹ mới quen bố con, mẹ đã biết trước kia ông ấy là một tay chơi, nhưng lúc đó mẹ không quan tâm lắm. Dù sao thì mẹ cũng chưa từng tham gia vào quá khứ của bố con, tự nhiên cũng không có tư cách gì để trách móc. Mẹ không phải là cô gái ngây thơ, mong muốn đối phương bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng toàn tâm toàn ý thuộc về mình, những chuyện xảy ra trước khi quen nhau là tự do của ông ấy. Đây là xã hội hiện đại, không phải là xã hội phong kiến."

"Yêu là yêu."

"Đương nhiên, sau khi bố mẹ ở bên nhau, ông ấy phải dứt khoát với những người phụ nữ khác, trước kia ông ấy phóng túng thế nào mẹ không truy cứu, nhưng sau khi quen nhau, nếu ông ấy có một chút phản bội nào, con có thể đã không được sinh ra."

Mẹ tôi từ tốn nói, lý trí đến cực điểm, cũng dứt khoát đến cực điểm.

Tôi: "..."

Mẹ xoa mi tâm, có chút bực bội: "Nhưng mẹ không ngờ bố con lại không xử lý tốt chuyện trước khi quen nhau, đến bây giờ lại xuất hiện một đứa con gái riêng lớn như vậy."

Tôi u ám nói: "Vậy bố con rắc rối to rồi."

Mẹ: "Thật ra cũng không phải là rắc rối lắm, giải thích rõ ràng, sắp xếp cho Bạch Vũ ổn thỏa là được. Mẹ với bố con cũng là vợ chồng bao nhiêu năm rồi..."

Tôi trừng mắt, ra vẻ vô tội nói: "Mẹ, mẹ quên những người đàn ông theo đuổi mẹ trước kia rồi sao?"

Mẹ: "?!"

Tôi bẻ ngón tay, điểm danh từng người một: "Chú Lục lạnh lùng, chú Phó cao ngạo, chú Trình phong trần, chú Hoắc tao nhã..."

Mẹ: "..."

Tôi chớp chớp mắt: "Mẹ, đó đều là những người theo đuổi mẹ khi còn trẻ đó. Bố con yếu đuối, đáng thương, làm sao có thể chống đỡ nổi nhiều "bông hoa ăn thịt người" như vậy?"

Mẹ: "..."

 

4

Ở bên cạnh mẹ, không trong sạch là điểm yếu c.h.ế.t người của bố tôi, cũng là điểm yếu mà những người đàn ông khác thích mẹ tôi thường đem ra chế giễu bố tôi.

Độc giả bây giờ đọc tiểu thuyết ngôn tình đều yêu cầu nam nữ chính phải trong sạch, bố tôi như vậy, đều bị coi là "dẫm lôi" rồi.

Ra khỏi phòng ngủ chính, bố tôi vẫn còn đang quỳ gối trên bàn phím, thức ăn trên bàn đã nguội lạnh, cũng không thấy bố động đũa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/con-anh-con-toi-con-chung-ta/chuong-3-2-4.html.]

Bạch Vũ ngồi trên ghế sofa, thích thú ngắm nhìn cách bài trí phòng khách nhà chúng tôi. Trong mắt không phải là sự ghen tị và tham lam, mà là sự tò mò xen lẫn một chút lơ đãng, có chút cảm giác như đã từng quen biết.

Bố tôi nhỏ giọng hỏi: "Mẹ con... bây giờ tâm trạng thế nào?"

Tôi: "Không thế nào cả. Mẹ con bảo bố tiếp tục quỳ."

Sắc mặt bố tôi ảm đạm, vẻ mặt bơ vơ, đáng thương, đôi mắt mất đi ánh sáng, giống như cả người bị ruồng bỏ, khiến người khác không khỏi mềm lòng, thương xót.

Tôi vẫn cứng lòng: Hoá ra bố dùng bộ dạng này để lừa dối mẹ, đáng đời!

Tôi không thèm nhìn ông, mà dẫn Bạch Vũ đến phòng dành cho khách, thỏ thẻ: "Phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi, tối nay cô ở phòng này."

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Bạch Vũ sững người, dường như ngạc nhiên trước thái độ của tôi, nghiêng đầu cười khẽ vài tiếng: "Tề Yên, em thật sự không sợ tôi làm gì bố mẹ em sao?"

Tôi cười lạnh: "Vậy thì phải xem bản lĩnh của cô."

"Thôi được, không trêu em nữa." Bạch Vũ suy nghĩ một chút, có vẻ do dự, nhưng vẫn nói: "Tôi nói cho em biết một chuyện, thế giới mà em đang sống, thật ra là một cuốn tiểu thuyết. Bố mẹ em, chính là nam phụ và nữ chính của cuốn tiểu thuyết này."

"Nhưng bởi vì họ đã có tình yêu đẹp nên câu chuyện của họ đã hạ màn. Vận mệnh chuyển dời, lại một lần nữa sinh ra nam nữ chính mới. Còn em, chính là nữ phụ của cuốn tiểu thuyết này."

Tôi cười mỉa mai: "Vậy còn cô? Chẳng lẽ là nữ chính?"

Bạch Vũ vuốt ve mái tóc dài của mình, mỉm cười lắc đầu: "Không, tôi cũng là nữ phụ, nhưng mà, là nữ phụ độc ác."

Tôi: Thật là hết nói nổi: Cô có nghe thấy mình đang nói gì không vậy?

Mở miệng ra là tiểu thuyết, nam nữ chính, nữ phụ...

Tôi chỉ chỉ vào đầu mình, có chút khó nói: "Hay là cô đi khám bác sĩ tâm thần đi?"

Bạch Vũ cũng không tức giận, đi vào phòng, kéo ghế ngồi xuống, còn ra hiệu cho tôi đóng cửa lại. Nhưng tôi trời sinh là đứa bướng bỉnh, chẳng thèm để ý đến cô ấy, giơ chân định đi ra ngoài.

"Chẳng lẽ em không muốn biết chuyện gì đã xảy ra sao? Chuyện tình yêu của nữ chính mẹ em và nam chính? Còn bố em, làm sao có thể đường đường chính chính ở bên mẹ em và sinh ra em? Còn có rất nhiều người chú đẹp trai, tài giỏi lại vẫn chưa lấy vợ, vẫn vây quanh mẹ em chờ đợi bà ấy hồi tâm chuyển ý?"

Tôi: "..." Chuyện này tôi thật sự không biết.

Bố mẹ tôi chưa từng nhắc đến chuyện cũ, tôi cũng không tiện hỏi nhiều. Những người chú đó, tôi chỉ biết họ đều là người theo đuổi mẹ tôi. Hơn nữa, họ đối xử với tôi rất tốt. Nhưng tôi cũng biết, họ đối xử tốt với tôi là vì tôi rất giống mẹ tôi. Nếu tôi giống bố tôi, có lẽ họ căn bản sẽ không thèm để ý đến tôi.

Loading...