Chạm để tắt
Chạm để tắt

Cách xa đến mấy - 8

Cập nhật lúc: 2024-09-11 23:30:31
Lượt xem: 2,356

Sau khi tôi tỉnh lại, cha mẹ tôi lau nước mắt và nói rằng khi cứu tôi, bác sĩ đã thông báo bệnh tình nguy kịch liên tiếp ba lần.

 

Tôi không thể tưởng tượng được tâm trạng họ chờ đợi tôi thức dậy. Cũng không có cách nào suy nghĩ xem Tưởng Việt có hiểu những ám chỉ trước đây của tôi về chuyện hậu sự hay không.

 

Cũng may, tôi chống đỡ được.

 

Tôi biết, trong đó nguyên nhân quan trọng nhất là Lương Dư. Hắn là nhân vật chính của thế giới này, có được hào quang nhân vật chính. Nếu như không phải hắn mạnh mẽ can thiệp, tôi hẳn là đã rời đi.

 

Lương Dư bị thương cũng không nhẹ, đùi bó thạch cao, sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh.

 

Tưởng Việt nói, lúc ấy không biết Lương Dư từ nơi nào xuất hiện, nhào tới muốn đẩy tôi ra. Nhưng tốc độ xe quá nhanh, thời gian đã không kịp.

 

Cuối cùng cả hai chúng tôi đều được đưa đến bệnh viện cấp cứu.

 

Tôi chậm rãi di chuyển đến trước giường bệnh của Lương Dư, nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng: “Cảm ơn anh.”

 

“Em không có chuyện gì là tốt rồi.”

 

Sau hai câu nói, giữa chúng tôi trở nên lạnh lẽo. Phòng bệnh yên tĩnh đến đáng sợ, không khí dần dần ngượng ngùng. Chưa đầy một năm, chúng tôi lại xa lạ đến mức này.

 

Trong lòng ấp ủ hồi lâu, tôi vẫn nhịn không được hỏi một câu: “Vì sao?”

 

“Em muốn hỏi vì sao cứu em?”

 

Tôi gật đầu.

 

“Không có vì sao.” Lương Dư thở dài: “Có lẽ em không tin, giống như lúc trước anh đã nói, anh cảm thấy giữa chúng ta không nên như vậy, nhưng anh không tìm được lý do. Anh cũng không biết tại sao mình lại thay đổi thành một người khác, cuối cùng thậm chí đánh mất em.”

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

“Chu Nhiễm, anh đã nói anh sẽ bảo vệ em cả đời. Lời hứa này anh không quên. Muốn hỏi vì sao, đó chính là khoảnh khắc nhìn thấy em gặp nguy hiểm, bản năng của cơ thể đã mách bảo anh. Có lẽ anh đã quên một số chuyện, nhưng bản năng của anh nói cho anh biết, anh phải cứu em, nếu không anh sẽ hối hận cả đời.”

 

Tôi chỉ ngơ ngác nhìn hắn. Trong lòng sinh ra một ý nghĩ hoang đường, có phải hắn bắt đầu thức tỉnh ý hay không?

 

Nhưng điều này quá khủng khiếp, tôi cuối cùng vẫn không hỏi.

 

Lương Dư thấy tôi trầm mặc, cuối cùng hỏi một câu: “Giữa chúng ta có phải chỉ có thể như thế hay không?”

 

“Vâng, cũng chỉ có thể đến đây.” Tôi trả lời.

 

14

 

Tôi ra viện, cùng Tưởng Việt trải qua sinh nhật tuổi 21.

 

Cha mẹ đã sớm nhìn không quen sự bướng bỉnh của chúng tôi, trốn thật xa.

 

Sau vụ tai nạn xe cộ, Tưởng Việt dường như đã nhận ra điều gì đó. Nhưng anh chỉ ôm tôi nói: “Anh không ép em, nhưng sau này còn có chuyện tương tự, anh không hy vọng em gạt anh.”

 

Tôi chôn mặt ở n.g.ự.c anh, đáp ứng: “Được.”

 

Một thời gian sau, Lương Dư cũng ra viện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/cach-xa-den-may/8.html.]

 

Hà Vận cuối cùng vẫn lấy được danh ngạch trao đổi sinh viên, ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu.

 

Nghe nói hình như bọn họ đã chia tay.

 

Lúc nghe được tin tức này, tôi có chút kinh ngạc, nhưng cũng chỉ cười cho qua.

Có lẽ nội dung cốt truyện đã sớm bị thay đổi một chút, nếu không tôi cũng sẽ không sống sót.

 

Sau khi tốt nghiệp, tôi và Tưởng Việt tổ chức lễ cưới.

 

Lương Dư nhờ người đưa tới một món quà chúc mừng, nghe nói ra nước ngoài. Không biết có phải đi tìm Hà Vận hay không.

 

Quà tặng được đưa tới cũng không đồ quý trọng gì, chỉ là một cái USB nhỏ, bên trong là buổi biểu diễn chung cuối cùng của tôi và Lương Dư, là bài hát: Far Far Away. Đáng tiếc lại là một bài hát chia tay.

 

Đây có phải là tiên tri không?

 

Sẽ hối hận sao?

 

Có chứ, dù sao cũng là người tôi thích cả một thời thanh xuân. Là người biết rõ là không thể mà vẫn thích.

 

Tôi ngẩn người nhìn đoạn video đã chiếu xong, Tưởng Việt không nói gì, chỉ ôm tôi từ sau lưng vào lòng.

 

“Có thể hoài niệm, nhưng không được quay đầu lại.” Anh nói.

 

Tôi thả lỏng tựa vào n.g.ự.c anh: “Anh không ghen sao?”

 

“Ghen. Anh chỉ đang giả vờ rộng lượng.”

 

Tôi kéo tay anh qua, đan mười ngón tay vào nhau.

 

“Chúng ta nuôi mèo đi.”

 

Anh hôn lên trán tôi: “Được.”

 

Tôi cong cong khóe môi, mang theo chờ mong ngủ thật say.

 

Ngoại truyện - Lương Dư

 

Chu Nhiễm đã kết hôn. Tôi không còn cách nào để ở bên người mình thích nữa.

 

Ngày cưới, tôi không đến. Tôi sợ sẽ không khống chế được muốn mang cô ấy đi. Nhưng tôi không thể phá hỏng hạnh phúc mà cô ấy vất vả lắm mới có được.

 

Tôi không có lập trường, tôi chỉ là kẻ phản bội cô ấy.

 

Rốt cuộc sai ở chỗ nào? Nhiều lần tôi tự hỏi mình trong đêm khuya. Linh hồn giống như đang bị người ta điều khiển và lôi kéo, làm cho tôi thân tôi không thể quyết định được, nghĩ một đằng nói một nẻo.

 

Khoảng thời gian đó tôi giống như bị ma ám, bắt đầu liên tiếp tiếp xúc với Hà Vận. Chỉ cần gặp được cô ta, tôi sẽ không có cách nào khống chế mà đối tốt với cô ta. Thậm chí vì cô ta mà xem nhẹ Chu Nhiễm, còn liều mạng giải trừ hôn ước.

 

Cha mẹ tôi cũng dùng ánh mắt không hiểu nhìn tôi, nói tôi giống như là hoàn toàn thay đổi thành một người khác.

 

Loading...