Chạm để tắt
Chạm để tắt

Cách xa đến mấy - 2

Cập nhật lúc: 2024-09-11 23:26:47
Lượt xem: 1,905

3

 

Trong lòng phiền muộn, sau khi tách khỏi Lâm Duyệt, tôi đến phòng đàn luyện đàn. Nhưng mà vừa ngồi vào vị trí quen thuộc, liền nhớ tới Lương Dư từng rất nhiều đêm chờ đưa tôi về nhà.

 

“Biết ngay em ở chỗ này.”

 

Tôi có chút kinh ngạc ngẩng đầu, người trong lòng mặc niệm, lại xuất hiện ở trước mắt.

 

Lương Dư nghịch ánh sáng, nghiêng người dựa vào cửa, cười khanh khách nhìn tôi. Hắn chậm rãi đến gần, hai tay nắm chặt hỏi tôi: “Muốn tay nào?”

 

Lại là trò chơi trẻ con như mọi khi.

 

Tôi biết cả hai tay đều giấu kẹo, là kẹo cam, hương vị yêu thích của tôi.

 

Tôi ngẫu nhiên chỉ một bàn tay: “Cái này.”

 

“Chúc mừng em, trúng một viên kẹo cam.” Hắn đưa tay mở ra, lòng bàn tay có một viên kẹo trái cây vị cam.

 

Ánh mặt trời sau 12 giờ tra từ cửa sổ kính chiếu vào phòng đàn, lá cây ngoài cửa sổ nhẹ nhàng lay động theo gió nhẹ.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Lương Dư chen vào ngồi xuống cũng chỗ với tôi, tiện tay ấn mấy nốt nhạc lên phím đàn.

 

Tôi đột nhiên lấy lại tinh thần.

 

Kẹo cam chua chua ngọt ngọt, kích thích vị giác của tôi. Hương vị quen thuộc trong nháy mắt phảng phất đưa tôi trở lại kỳ nghỉ hè ba năm trung học. Tôi và Lương Dư chẳng phân biệt được ngày đêm luyện đàn.

 

Luyện đàn là một chuyện rất nhàm chán. Mỗi lần tôi lười biếng, Lương Dư đều vờ như làm ảo thuật, biến ra cho tôi một viên kẹo cam.

 

Thật ra thì không chỉ là kẹo, rất nhiều lần, lúc tôi cần, tôi còn chưa nói ra, Lương Dư đã tự động sắp xếp cho tôi. Giống như Doraemon thần kỳ vậy.

 

Tay tôi cũng đặt trên phím đàn.

 

Đầu óc không suy nghĩ thêm, ngón tay nhảy lên những phím đen trắng, Lương Dư ăn ý làm theo.

 

Trong vài phút ngắn ngủi, cả hai chúng tôi đều không mở miệng nói chuyện, chỉ đắm chìm trong âm nhạc. Giống như chúng tôi vẫn là kim đồng ngọc nữ trong mắt người khác, là thanh mai trúc mã mà mọi người cực kỳ hâm mộ, như Lương Dư chưa bao giờ đơn phương xé bỏ ước định trong tiệc sinh nhật khiến tôi khó xử.

 

Một khúc nhạc kết thúc, hồi ức dừng lại. Giọng Lương Dư hơi nhỏ: “Nhiễm Nhiễm, xin lỗi, ngày đó anh không cố ý.”

 

Tôi trầm mặc thật lâu, hỏi: “Tại sao nhất định phải là ngày đó?”

 

“Bởi vì anh...”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/cach-xa-den-may/2.html.]

Tôi thở dài, giơ tay cắt đứt ấp úng của hắn.

 

Nguyên nhân thật ra cũng rất dễ đoán. Ngày sinh nhật, tất cả mọi người đều có mặt. Lương Dư biết nếu bí mật tìm cha mẹ, chuyện từ hôn bọn họ chắc chắn sẽ không đồng ý. Nhưng hắn muốn đạt được kết quả mình mong muốn, nên mới làm lớn chuyện này, để hôn sự không thể thành.

 

Rõ ràng là kế hoạch đã thành công.

 

Ngày đó cho dù tôi không năn nỉ cha mẹ, bọn họ cũng sẽ không để cho tôi gả đi nữa. Chỉ là lúc ấy bị tức giận, không muốn dễ dàng lật bài mà thôi.

 

Tuy là hôn nhân sắp đặt, nhưng tôi và Lương Dư cũng không đến nỗi là cặp đôi nhìn nhau chán ghét. Ngược lại chúng tôi cho dù ở phương diện nào đều phối hợp ăn ý, tâm linh tương thông. Bạn thân thường xuyên chế nhạo tôi, họ bảo là ăn quá nhiều cẩu lương của tôi và Lương Dư. Mọi thứ đều ổn.

 

Quan hệ giữa tôi và Lương Dư cuối cùng cũng chỉ còn lại một tầng cửa sổ giấy vì sự xuất hiện của Hà Vận. Không biết bắt đầu từ khi nào, ánh mắt Lương Dư dần dần không còn đặt trên người tôi nữa.

 

Hắn sẽ chạy rất xa để mua cho Hà Vận trà sữa mà cô ấy thích uống, cũng sẽ lén hộ tống cô ấy về ký túc xá vào ban đêm.

 

Đồ ăn vặt chú Lương gửi cho chúng tôi từ nước ngoài, ngày thường Lương Dư đều nhét toàn bộ cho tôi như hiến bảo vật. Nhưng sau đó Lương Dư sẽ lấy ra mấy hộp kẹo sữa trước dù hắn không thích ăn kẹo. Cho đến khi tôi nhìn thấy được giấy gói kẹo quen thuộc ở chỗ Hà Vận, mới hiểu được là chuyện gì xảy ra.

 

Từng chuyện đều tưởng như là chuyện nhỏ. Nhưng tôi và Lương Dư cứ như vậy càng lúc càng xa.

 

Thấy tôi thật lâu không nói lời nào, Lương Dư lại nói: “Xin lỗi.”

 

Tôi giương mắt nhìn hắn, vẫn là dáng vẻ tôi quen thuộc, thiếu niên làm cho tôi rung động. Nhưng bây giờ trong lòng hắn chứa người khác, thậm chí vì người khác không để ý đến tình nghĩa nhiều năm của chúng tôi, cũng không quan tâm tình nghĩa giữa hai nhà.

 

Nếu như hắn thật sự vô tình với tôi, mười mấy năm qua, có vô số cơ hội xa lánh tôi, nói rõ ràng với tôi. Cũng có rất nhiều cách để giải quyết chuyện hôn ước trong hòa bình. Cuối cùng lại chọn một cách hạ đẳng như vậy. Hoàn toàn bất chấp tâm trạng của tôi. Biến tôi thành trò đùa, trở thành đề tài buôn chuyện của người khác.

 

Một câu nói nhẹ nhàng, ai cũng có thể nói. Nhưng điều mà tôi luôn muốn chính là không phụ lòng. Tôi nhẹ nhàng “Ừ” một câu: “Có phải anh cảm thấy tôi sẽ nói ‘không sao’ phải không?”

 

Hắn ngạc nhiên ngước mắt lên.

 

“Lương Dư, sau này nếu không có việc gì thì đừng tới tìm tôi nữa.” Tôi lạnh giọng nói: “Chuyện này, tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu.”

 

Con người luôn phải chịu trách nhiệm về sự lựa chọn của mình. Bản tính tôi vốn mềm yếu, nhưng cũng không phải để mặc cho người xem thường.

 

Trước kia tôi còn ôm chút hy vọng, hôm nay xem ra, đã là thời điểm kết thúc.

 

“Chúng ta quen nhau lâu như vậy, anh biết lần trước anh hơi xúc động, thật ra anh cũng không muốn như vậy, nhưng...”

 

“Không nhưng gì cả.”

 

Tôi hất tay hắn ra muốn rời đi, lại bị hắn nắm chặt cổ tay: “Chờ một chút. Thật ra hôm nay anh tới tìm em là muốn xác nhận một chuyện.”

 

Hắn cau mày, vẻ mặt nghiêm túc: “Danh ngạch trao đổi sinh viên, là em động tay động chân để Hà Vận bị ép xuống sao?”

 

Loading...