Chạm để tắt
Chạm để tắt

Bạo Quân Nổi Lòng Ham Muốn Làm Tra Nam - Chương 19.2-20.1

Cập nhật lúc: 2024-07-24 08:53:07
Lượt xem: 7,353

Lúc còn là thái tử, hắn đã chủ động đến biên giới dẫn quân đánh giặc, sau đó đánh bại ba nước Tây Hạ, Bắc Tề, Nam Cương, kết thúc thời kỳ bốn nước chia cắt kéo dài hơn một trăm năm.

Lúc lên ngôi hoàng đế, sông Hoàng Hà vỡ đê, Hoài Nam hạn hán, bạc lương cứu trợ của triều đình bị tham quan ô lại lớp lớp bóc lột nuốt riêng, vì vậy hắn bắt tham quan ô lại, trừng phạt những kẻ ác bá chuyên ức h.i.ế.p dân lành.

Quan lại trong triều, người trong sạch chỉ có vài người, người lợi dụng quyền thế để trục lợi thì nhiều vô số kể.

Ngụy Trạm hiểu rõ điều này, cho nên sau khi lên ngôi, hắn đã tăng lương cho quan lại, nhưng lòng người đều tham lam.

Mười vạn lạng bạc cứu trợ, bị người ta lớp lớp bóc lột nuốt riêng, cuối cùng chỉ có hơn một vạn lạng được gửi đến vùng thảm họa.

Hoàng đế nổi trận lôi đình, bất kỳ quan lại nào tham ô bạc cứu trợ, bất kể nuốt riêng bao nhiêu, kết cục đều là tru di cửu tộc.

Mối quan hệ giữa các quan lại rất phức tạp, bạn bè tốt của nhau, thuộc hạ trung thành đều bị tru di, làm sao những quan lại kia không hận hắn chứ.

Còn có những công tử bất lương chuyên ức h.i.ế.p nam nữ trong các gia tộc lớn sau khi bị bắt giam liền bị c.h.é.m đầu, căn bản không cho gia tộc cơ hội cứu giúp, bởi vậy các gia tộc cũng hận hắn.

Tội nhỏ phạt lớn, là phong cách hành sự nhất quán của hắn.

Dưới triều đại của hắn, một khi quan lại phạm tội ức h.i.ế.p dân lành, bất kể tội lớn hay nhỏ, đều trực tiếp bị tru di cửu tộc.

Chính vì như vậy, cả triều đình và dân gian đều sống trong nỗi lo sợ.

Chốn triều đình cao xa cách dân lành quá xa, người dân thấp kém không thấy được mặt tàn bạo vô đạo của hắn.

Bọn họ chỉ nhìn thấy những quan lại tàn ác áp bức mình đã không còn, những công tử bất lương chuyên ức h.i.ế.p nam nữ, đầu đường xó chợ trên đường phố cũng không còn nữa.

Công bằng mà nói, tuy rằng Ngụy Trạm bị gọi là bạo quân, nhưng hắn lại là một vị hoàng đế rất tốt.

Điểm duy nhất hắn thua, chính là góc nhìn của tiểu thuyết không lấy hắn làm chủ đạo.

Nữ chính Yến Xuân Nê và Kỳ vương Ngụy Lăng là nhân vật chính, còn Ngụy Trạm đối lập với bọn họ tự nhiên sẽ bị coi là nhân vật phản diện.

Nhân vật phản diện không nhất thiết phải là người xấu, chỉ là đứng ở phe đối lập với nhóm nhân vật chính.

Ta nguyện ý ở bên cạnh hắn, cùng hắn đứng ở phe đối lập với nhóm nhân vật chính.

 

20.  

“Xem như chúng ta cùng là nữ nhân xuyên sách, hôm nay chuyện cô thay Kỳ vương đến lôi kéo tôi, tôi coi như không nghe thấy.”

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Nói xong câu này, ta sải bước đi ra ngoài.

Vừa đi được vài bước, phía sau truyền đến tiếng gọi lớn của Linh Thư.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://www.monkeyd.vn/bao-quan-noi-long-ham-muon-lam-tra-nam/chuong-19-2-20-1.html.]

“Ngụy Trạm thích cô, là vì tưởng rằng cô là nữ nhân duy nhất hắn có thể tiếp xúc. Nhưng bây giờ tôi đã đến thế giới này, cô không còn là người duy nhất nữa, cô nghĩ hắn còn kiên quyết lựa chọn cô như trước kia sao?”

Ta siết chặt vạt váy, sau một lúc lâu mới buông ra: “Ở đây không phải thời hiện đại, tôi sẽ không ảo tưởng về chuyện gì mà “một đời một kiếp một đôi người” ở đây.”

Ta đến thế giới này được mười tám năm rồi, ta đã bị đồng hóa từ lâu rồi.

Một đời một kiếp một đôi người, đó không phải là thứ mà ta có thể mơ tưởng.

Hơn hai tháng sau, tiệc trung thu được tổ chức trong cung.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi Ngụy Trạm lên ngôi, các phi tần trong hậu cung được phép xuất hiện trong tiệc. Ngụy Trạm một tay dắt ta, một tay cẩn thận che chở cho ta, cho phép ta ngồi cùng hắn.

Quan lại của lễ bộ chỉ ra ta chỉ là phi, không thể ngồi cùng hoàng đế, làm như vậy là không hợp lễ phép.

Ngụy Trạm cảm thấy rất phiền, ra hiệu cho thuộc hạ kéo người này xuống.

Những người bên dưới nhìn thấy vậy, thần sắc khác nhau.

Rất nhanh tiệc cũng bắt đầu, tiếng nhạc du dương, tiếng hát hay kèm theo những điệu múa đẹp. Ngụy Trạm mặt mày buồn bã, không hề cảm thấy hứng thú.

Cũng đúng, dù sao trong cung một năm tổ chức mấy lần tiệc, điệu múa nào hắn chưa từng thấy qua, tự nhiên sẽ không cảm thấy hứng thú khi xem những thứ này.

Ngược lại là ta, vừa ăn thức ăn trong quốc yến ngon lành, vừa thưởng thức những điệu múa đẹp mắt.

Thỉnh thoảng lại đưa cho người nào đó không có khẩu vị một viên mứt mận. 

Vài tiết mục ca múa kết thúc, đột nhiên đến lượt một người múa đơn. Ta nhìn kỹ một lúc, là Linh Thư.

Nàng ta tay cầm một thanh kiếm dài, uyển chuyển trong điệu múa, lúc thì chiêu thức dứt khoát, lúc thì nhẹ nhàng như nước.

Điệu múa kiếm độc đáo này, khiến những người đang chán ngán với ca múa phải trợn mắt há mồm, vỗ tay khen hay.

Ta quay sang nhìn Ngụy Trạm: “Huynh cảm thấy nàng ta múa như thế nào?”

Hắn: “Vung kiếm yếu quá, nhìn là biết không có nội công, luyện kiếm không giống luyện kiếm, múa cũng không giống múa, không biết mấy người mù kia vỗ tay khen ngợi cái gì?”

Được rồi, ta có thể yên tâm rồi, bộ dạng này của hắn tuyệt đối sẽ không nảy sinh ý đồ gì khác.

Linh Thư múa xong một khúc, cả đại sảnh đều khen ngợi.

Mà thái hậu lúc này mới lên tiếng: “Bệ hạ, Thiên nữ có lòng hiến dâng điệu múa cho người, không bằng phong cho nàng ta làm tần, để nàng ta ở lại bên cạnh phục vụ người.”

Ngụy Trạm cười nói: “Nếu như hiến dâng một điệu múa là phải phong tước vị nhét vào hậu cung, một buổi tiệc, có hàng trăm người hiến dâng điệu múa, vậy chẳng phải trẫm phải phong tần cho tất cả bọn họ sao?”

“Thiên nữ thì khác,” Thái hậu nhìn Linh Thư, ánh mắt hiền từ: “Bệ hạ từ nhỏ đã không giống nam nhân bình thường, không thể tiếp xúc với nữ nhân, hậu cung tuy có mấy chục phi tần, nhưng chỉ là bình hoa di động, chỉ có mình Huệ phi có thể tiếp cận bệ hạ. Thế nhưng bây giờ Huệ phi đã mang thai, không thể phục vụ bệ hạ. Trời cao có mắt đã gửi Thiên nữ đến, Thiên nữ không phải nữ nhân bình thường, tự nhiên có thể tiếp cận bệ hạ.”

Loading...